Quan Sơn Nguyệt - Chương 168
“Ngươi đó… Tuy ngươi là tướng quân dẫn binh đánh trận nhưng vẫn nên đối xử nhẹ nhàng với những người này một chút. Dù sao triều đình cũng cần những người này làm việc.”
“Hoàng thượng răn dạy rất đúng. Khi về, thần sẽ dặn dò thủ hạ đối xử nhẹ nhàng với các vị đại nhân này hơn. Nhưng thần không dám đảm bảo có thu được nợ hay không. Hay là bây giờ hoàng thượng cứ trị tội thần đi, hoàng thượng không dám đắc tội với các vị đại nhân này, thần là một võ quan chính tam phẩm nhỏ bé càng không dám đắc tội họ.”
“Bách Lý Tử Linh, ngươi chê ta ban chức quan cho ngươi thấp quá à?” Hoàng thượng cả giận nói.
“Xin hoàng thượng bớt giận, vi thần không dám. Chỉ là trong kinh toàn quan cao chức trọng, một võ quan chính tam phẩm không đáng để nhắc đến.”
Vốn dĩ Bách Lý Tử Linh đã tính toán kỹ lưỡng để xin chức quan. Hoàng thượng điều nàng về kinh thu hồi nợ thay bộ Hộ nhưng lại không nói chức vụ rõ ràng. Không biết chức tướng quân chính tam phẩm của cửa Bắc Lâu có còn được tính hay không, dù sao tướng quân hiện tại của cửa Bắc Lâu cũng là Hàn Kỳ.
“Nhị ca Bách Lý Sách của ngươi cũng chỉ là tòng tam phẩm đấy, sao nào? Ngươi còn muốn trẫm ban cho ngươi một chức quan nhất phẩm à?” Hoàng thượng hất văng những thứ trên bàn rơi lả tả xuống đất. Các cung nhân hầu hạ trong phòng ngự thư sợ đến run rẩy.
“Thưa hoàng thượng, người không thể bắt ngựa chạy mà không cho nó ăn cỏ được. Thần chỉ là một nữ lưu, vốn đã bị những vị đại nhân kia coi thường, nay lại làm công việc chọc người ghét này, cho dù là hoàn thành công việc cũng bị những vị đại nhân kia cắn xé. Hoàng thượng, dù gì cũng nên cho thần nếm trải thú vui làm quan chứ! Như vậy có chết cũng không oan uổng.”
“Bách Lý Tử Linh, ngươi càng ngày càng to gan lớn mật. Sao, ý nói trẫm vô ơn bạc nghĩa à?” Hoàng đế vớ lấy một bản tấu chương ném về phía nàng: “Nhìn cho kỹ đi, nhìn xem họ đã hạch tội gì về ngươi!”
Bách Lý Tử Linh nhặt lấy một bản tấu chương, lật qua lật lại, khóe miệng khẽ nở nụ cười. Tối qua, Mộc Tô Hòa đã nói về việc các đại thần đang bàn bạc để tham tấu nàng, xem ra đây chỉ là bước đầu tiên, sau này hẳn sẽ trình bằng chứng xác thực đến trước mặt hoàng thượng.
“Thưa hoàng thượng, vi thần đáng chết. Chuyện không báo cáo việc tịch thu tài sản của sơn tặc là có. Trước khi diệt nạn thổ phỉ ở phía Nam, bộ Binh khất nợ phí bộ quân, vi thần đã từng đề cập với hoàng thượng. Lúc đó hoàng thượng truyền thánh dụ, tất cả tài sản tịch thu từ bọn cướp đều trở thành quân phí cho quân đội của thần. Vậy nên sau khi tịch thu tài sản, thần mới không báo cáo với triều đình.” Nói xong, Bách Lý Tử Linh còn lấy thánh dụ mà đích thân hoàng thượng đã viết tay năm đó ra.
Hoàng thượng nhìn vào thứ đó, dường như cũng nhớ ra. Điều khiến hoàng thượng ngạc nhiên hơn cả là Bách Lý Tử Linh còn mang thứ này bên mình, chứng tỏ nàng đã sớm biết các đại thần sẽ tham tấu nàng về việc này.
“Về khoảng thời gian sống ở cửa Bắc Lâu, phó tướng Tang đã đồng hành cùng thần hai năm, y hiểu rõ chuyện của thần nhất. Hoàng thượng có thể truyền Tang Cát đến để đối chất từng việc một.” Bách Lý Tử Linh lại nói.
Tang Cát là tai mắt mà Hoàng thượng đặt bên cạnh Bách Lý Tử Linh. Nếu lời tham tấu của các đại thần là sự thật thì có nghĩa là Tang Cát không đáng tin. Nhưng sao có thể không tin Tang Cát được, nhà họ Tang đã liên kết với hoàng gia từ lâu, nếu ngay cả y cũng không đáng tin, vậy trong triều đình còn ai đáng tin cậy nữa.
“Hoàng thượng, nhà Bách Lý luôn luôn trung thành, vì hoàng thượng, vì triều đình, không dám có nửa phần bất trung, càng không dám có nửa phần lơ là. Phụ thân và đại ca thần đã tử chiến ở Mai Dương Cốc, nhị ca thì bị gãy chân. Cách đây vài ngày, thế tử của quận vương Phù Phong còn nói nhà Bách Lý chúng thần là “một tướng vô năng, hại chết ba quân, chính nhà Bách Lý đã chôn vùi quân đội Nam Trần”. Thần cực kì tức giận, còn đến phủ quận vương gây chuyện. Một hài đồng như thế tử đâu biết gì về chuyện này, e là do quận vương thường xuyên nhắc đến mới thành ra như vậy. Quận vương đã coi nhà Bách Lý chúng thần không ra gì, e rằng các đại nhân khác cũng có suy nghĩ riêng. Nếu quy tội phụ thân và huynh trưởng thần vô năng trong trận chiến Mai Dương Cốc thì thần không thể chấp nhận được. Phụ thân và huynh trưởng đã đánh biết bao trận chiến, không thể vì một trận thất bại mà đổ hết mọi tội lỗi lên đầu họ.” Bách Lý Tử Linh nói xong liền bật khóc.
“Giờ đây, thần vừa về triều nhận sai phái của hoàng thượng mà những vị đại nhân này đã bắt đầu tham tấu thần tham ô, tự ý điều động quân đội để trục lợi từ thương nhân. Hoàng thượng, những năm qua Bách Lý Tử Linh chinh chiến vô số lần, có từng thua trận nào, có từng mất một tấc quốc thổ nào chưa? Họ muốn thần chết đến vậy, rốt cuộc vì thần là nữ nhân không nên cầm quân đánh giặc, hay là muốn cắt đứt cánh tay của hoàng thượng đây? Thưa hoàng thượng, vi thần có chết cũng không luyến tiếc, nhưng sẽ không gánh chịu tiếng xấu này, nhà Bách Lý chúng thần cũng tuyệt đối không.”
Bách Lý Tử Linh dập đầu xuống đất, sàn nhà vang tiếng “bịch bịch”, nước mắt chảy ròng, tình cảm chân thành đến mức không thể nào chân thành hơn.
“Ái khanh à, ái khanh hà cớ gì phải làm như vậy.” Khi Bách Lý Tử Linh nhắc đến quận vương Phù Phong, thái độ của hoàng đế đột nhiên thay đổi. Hắn ta đi đến trước mặt Bách Lý Tử Linh, tự tay đỡ nàng dậy: “Trẫm biết những năm qua ái khanh đã chịu vất vả. Ngươi cũng đừng suy nghĩ nhiều, cứ lo hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Sau khi việc này xong xuôi, trẫm sẽ chỉ hôn cho ái khanh.”
Chỉ hôn?
Trong lòng Bách Lý Tử Linh bỗng lỡ mất một nhịp.
Nếu hoàng đế chỉ hôn, vậy sói con của nàng phải làm sao?