Quan Sơn Nguyệt - Chương 171
Công chúa Hòa Tuệ vịn tay thị nữ ngồi xuống ghế chủ vị, ánh mắt nàng ta nhìn sang Tang Cát trước tiên, cái nhìn đó như muốn nói, chúng ta là người một nhà mà, làm đệ đệ mà cứ đi bẫy tỷ tỷ vậy.
*Ở mấy chương trước thì công chúa Hòa Tuệ là biểu tỷ của Tang Cát, mà bây giờ lại thành muội muội, thế nên mình theo mấy chương trước là biểu tỷ nhé
“Công chúa hiểu lầm rồi. Việc này là do hoàng thượng sai phái, thần không dám lơ là chút nào. Vi thần biết công chúa không thiếu hai ngàn lượng bạc nho nhỏ này, nhưng mà sính lễ của công chúa Lan Dương vẫn chưa chuẩn bị, An Tây Hầu chống giặc ngoại xâm ở Tây Nam cũng cần dùng đến bạc, dù sao thì hai ngàn lượng này cũng có thể đổi thêm chút lương thảo cho hầu gia mà.”
“Ngươi…” Bách Lý Tử Linh nhắc đến An Tây Hầu khiến công chúa Hòa Tuệ không phản bác nổi, nàng ta không thể bảo nam nhân nhà mình nhịn đói đi đánh giặc được.
“Khi thần ở cửa Bắc Lâu, thỉnh thoảng có trao đổi thư từ với hầu gia. Hầu gia thường nói rằng chúng ta không sợ vất vả vì trấn thủ biên giới, chỉ sợ không ai thấu hiểu. Đánh trận sẽ có người chết, không có tiền để đánh trận thì nhiều người chết hơn. Công chúa và hầu gia là phu thê đồng lòng, càng thấu hiểu được nỗi khó khăn của hầu gia. Hôm nay Tử Linh đã lỡ lời, đợi khi làm nhiệm vụ mà hoàng thượng sai phái xong, Tử Linh nhất định sẽ đến phủ công chúa tạ tội.”
“Ngươi làm việc thay hoàng huynh thì có tội gì chứ? Nhưng mà phó chỉ huy sứ đại nhân này, không chỉ có mỗi nhà ta nợ tiền bộ Hộ. Không ai khác chính là tam ca của ta, nghe nói huynh ấy thiếu nợ mấy vạn lượng bạc. Phó chỉ huy sứ đại nhân không đòi huynh ấy trước mà lại nhắm vào quả hồng mềm như ta làm gì, có phải vì ta là nữ nhân, còn là một nữ nhân không có phu quân bên cạnh nên mới bị bắt nạt không?”
Ngô An Quốc liếc nhìn Bách Lý Tử Linh, biểu cảm như đang chờ xem trò cười.
“Công chúa nói gì vậy? Thần cũng là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân không ai thèm. Có khi hoàn thành nhiệm vụ của hoàng thượng xong, cả Nam Trần này cũng không có nam nhân nào dám lấy thần nữa. Sao công chúa không thương xót thần chứ?”
Tang Cát suýt phì cười. Chỉ có Bách Lý Tử Linh mới dám nói mấy lời này một cách thuận miệng như vậy. Nếu là nữ nhân khác, e rằng họ không dám nhắc đến nửa chữ.
Ngô An Quốc cũng cười thầm, nhưng ông ta cười là vì Bách Lý Tử Linh tự biết không ai dám lấy mình.
“Bách Lý Tử Linh!” Công chúa Hòa Tuệ hét lên.
“Có thần.” Bách Lý Tử Linh chắp tay thi lễ, đứng rất nghiêm chỉnh.
“Công chúa, phó chỉ huy sứ đại nhân cũng chỉ sốt ruột về công việc được Hoàng thượng giao thôi. Sắp đến Tết rồi, sang xuân công chúa Lan Dương sẽ xuất giá, bây giờ bộ Hộ không có gạo thì khó mà nấu cơm được, ngay cả tiền để chuẩn bị sính lễ cho công chúa hòa thân cũng không có, nếu chuyện này truyền ra ngoài, thể diện của hoàng thượng sẽ ra sao? Vài ngày trước, An Tây Hầu gửi quân báo đến, người Tây Đà đang rục rịch hành động ở biên giới, e rằng năm nay hầu gia khó có thể yên tâm đón Tết được. Công chúa hãy coi như vì hầu gia, vì hoàng thượng…” Tang Cát nói thay cho Bách Lý Tử Linh.
“Biểu đệ, chúng ta là người một nhà. Ta không phản đối các ngươi đòi nợ. Hòa Tuệ này không thiếu số tiền nhỏ đó, nhưng làm như vậy là không nể mặt ta và hầu gia, các ngươi muốn lấy ta làm gương sao?” Công chúa Hòa Tuệ vung tay áo, nhìn qua có vẻ tức giận.
“Thưa công chúa, thứ cho thần nói thẳng.” Bách Lý Tử Linh quỳ xuống: “Người là nữ nhi của thái hoàng quý phi, là muội muội được hoàng thượng yêu thương nhất, là phu nhân của An Tây Hầu, thần thu được hai ngàn lượng bạc của người trước mới có tư cách đòi lại tiền từ những người khác. Thân phận của người cao quý vô cùng, cho dù là thân vương cũng không thể sánh bằng. Ngay cả người cũng đã trả nợ, những người khác cũng không dám nói gì nữa.”
“Vậy là muốn lấy ta làm gương để răn đe người khác sao?”
“Thần xin lỗ mãng.”
Tang Cát cũng quỳ xuống: “Công chúa tha tội, chúng thần lỗ mãng!”
Ngô An Quốc thấy vậy cũng đành quỳ xuống theo.
Công chúa Hòa Tuệ nhìn cảnh này thở dài, sau đó gỡ một chiếc trâm cài ở trên đầu xuống đưa cho Bách Lý Tử Linh: “Cầm lấy cái này coi như trả nợ.”
“Công chúa, viên đông châu trên chiếc trâm này trị giá ngàn vàng, lấy nó trả cho hai ngàn lượng bạc sao mà được?” Hai tay Bách Lý Tử Linh nâng chiếc trâm lên, không dám nhận món đồ quý giá như vậy.
“Về phần còn thừa, coi như vì hầu gia và các tướng sĩ nơi biên quan đi. Đây là lễ vật sinh nhật mà phụ hoàng ban cho mẫu phi năm xưa, lúc ta xuất giá, mẫu phi đã trao cho ta. Hôm nay vì hầu gia cũng đáng giá. Các ngươi cầm đồ rồi đi đi, chỗ này của ta không chuẩn bị bữa trưa cho những kẻ đòi nợ đâu.”
Công chúa Hòa Tuệ nói xong, vịn tay thị nữ đứng dậy, lúc quay người định đi lại nhớ ra điều gì, quay lại nói: “Phó chỉ huy sứ đại nhân, ngươi nợ ta một ân tình đấy, ta sẽ nhớ kĩ, sớm muộn gì cũng bắt ngươi trả lại.”
“Thần cảm tạ công chúa.”
Bách Lý Tử Linh ra khỏi phủ công chúa, tin tức cũng theo đó truyền đi. Công chúa lấy cả của hồi môn của mình ra để bù nợ cho bộ Hộ rồi.
Bách Lý Tử Linh bắt đầu từ công chúa Hòa Tuệ trước, mấy quan viên từng vay tiền của bộ Hộ không chờ bọn họ đòi đã tự giác mang tiền đến trả. Ngay cả công chúa Hòa Tuệ cũng trích một phần của hồi môn của mình ra để trả nợ rồi, nào có ai dám bảo không trả hoặc biện minh rằng mình không có tiền nữa.
Theo lý mà nói, mọi việc đang diễn ra suôn sẻ.