Quan Sơn Nguyệt - Chương 175
“Tạ ơn Tướng quân!”
“Hô Diên Huyên, ngươi ra bên ngoài canh gác để ta nói chuyện với tướng quân.” Mộc Tô Hoà nói.
Hô Diên Huyên lui ra ngoài, Mộc Tô Hoà kéo Bách Lý Tử Linh ngồi xuống.
“Có phải là vì chuyện của lão tướng quân mà tâm tình tướng quân không tốt không?” Mộc Tô Hoà vội vàng rót trà đưa cho nàng.
“Ngươi cũng nghe nói rồi à?”
“Ừ, truyền đi rất nhanh. Tướng quân đã có cách nào đối phó chưa?” Mộc Tô Hoà hỏi lại.
“Chưa. Đây cũng không phải là đánh trận, không thể cầm đao đi chém giết là xong. Có điều ngươi đừng lo lắng cho ta, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng. Còn ngươi nữa đó, có uống thuốc đầy đủ không?” Bách Lý Tử Linh nắm lấy tay hắn, bàn tay đó còn quấn băng gạc khiến nàng đau lòng cực kỳ.
“Có, ngày nào ta cũng uống đúng giờ. Nếu không tin, tướng quân ngửi thử xem có phải ta vừa mới uống thuốc không.”
Khi Mộc Tô Hoà nói, người hắn đã sáp đến gần Bách Lý Tử Linh, đôi môi đỏ hồng căng bóng giống như những quả anh đào đỏ mọng đầy đặn và hấp dẫn.
Bách Lý Tử Linh hơi quay đầu đi, bởi vì hắn sáp đến quá gần, ngay cả hơi thở của hắn cũng phả vào mặt nàng.
“Tướng quân không muốn hôn ta một cái sao?” Mộc Tô Hoà nhẹ nhàng hỏi.
“Cái đó… chúng ta còn chưa thành thân mà?” Bách Lý Tử Linh hơi nhích mông về phía sau, nếu không nhóc con này sẽ nhào lên người nàng mất.
“Nhưng ngay cả của hồi môn ta cũng đưa rồi. Tướng quân, nàng thật sự không hôn ta sao?”
Môi hắn mở ra khép lại, lắc lư trước mắt Bách Lý Tử Linh, ở góc độ này trông cực kỳ cám dỗ, thật sự khiến người ta phát điên.
“Hay là tướng quân thích kiểu lạnh lùng xinh đẹp như Thẩm Thanh, không thích kiểu chủ động như ta…” Trong chớp mắt, Mộc Tô Hoà đã nhập vai một nhóc đáng thương cực kỳ tủi thân.
Bách Lý Tử Linh chưa bao giờ nhìn thấy hắn như vậy, vội vàng nói: “Thích, kiếp này của ta chỉ thích mình ngươi.”
“Nếu tướng quân đã thích ta, tại sao không chịu hôn ta?”
Này, nói một hồi lại quay về vấn đề ban đầu rồi.
Bách Lý Tử Linh chỉ có thể thở dài một hơi: “Hôn, hôn, hôn!”
Nàng tiến tới hôn chụt một cái lên đôi môi đầy đặn của Mộc Tô Hoà rời ra ngay.
Nhưng Mộc Tô Hoà dường như không hài lòng, bĩu môi nói: “Tướng quân, ta vẫn muốn!”
Vẫn muốn?
Đây là kiểu nói chuyện không biết xấu hổ gì vậy?
“Sói con, ngươi đừng có được voi đòi tiên!” Bách Lý Tử Linh vô thức muốn kéo dài khoảng cách với hắn.
“Tướng quân, người ta còn muốn nữa mà!”
Lần này Mộc Tô Hoà nhào thẳng tới, Bách Lý Tử Linh bị ngã xuống đất, muốn đẩy hắn ra theo bản năng nhưng nàng nghĩ đến cơ thể hắn không thể chịu đựng được sự dày vò, sợ làm nhóc con bị thương, chỉ đành bỏ cuộc, cũng mặc kệ để hắn nằm trên người mình, đôi môi của hắn cũng ngày càng gần.
Bốn cánh môi nóng bỏng chồng lên nhau, có lúc hắn cắn môi nàng, có lúc hắn mút môi nàng. Khi thì mãnh liệt, khi lại dịu dàng như nước, chiếc lưỡi linh hoạt vươn tới long đình khiến Bách Lý Tử Linh say mê đến long trời lở đất.
Nhóc con này là một cao thủ!
Bách Lý Tử Linh đẩy người ra, sau đó túm lấy cổ áo hắn, đỏ mặt thở hổn hển: “Nói, ngươi đã hôn bao nhiêu nữ tử rồi?”
“Chỉ hôn một mình tướng quân thôi.” Hắn mỉm cười.
“Ông đây không tin. Ngươi nhất định là người từng trải.”
“Tướng quân, nàng là người đầu tiên thật mà. Nhìn thấy nàng, ta tự dưng học được.” Vừa nói, Mộc Tô Hoà vừa ôm lấy Bách Lý Tử Linh vừa kéo nàng về phía mình, hai người lại dây dưa cùng một chỗ. Mãi đến khi Bách Lý Tử Linh kêu không thể chịu được nữa, đối phương mới dừng lại.
“Tướng quân, nàng hôn ta nữa đi mà, người ta vẫn chưa thấy đủ!”
Bách Lý Tử Linh nắm lấy hai tay của Mộc Tô Hòa không cho hắn động đậy, cho dù hắn có làm nũng thế nào, nàng vẫn bất động.
“Còn hôn nữa? Môi ta sưng lên rồi đây này.” Bách Lý Tử Linh trợn mắt nói.
Lúc này, Hô Diên Huyên và Ất Tân ở bên ngoài phòng im lặng nhìn nhau, cả hai đều rùng mình một cái.
“Trước đây thế tử cũng như vậy à?” Hô Diên Huyên nhịn không được hỏi.