Quan Sơn Nguyệt - Chương 176
“Đây cũng là lần đầu tiên ta được mở mang tầm mắt, với cách nũng nịu này của ngài ấy, đừng nói là tướng quân không chịu nổi, chỉ sợ ngay cả nam nhân cũng không cứng rắn được. Chẳng lẽ là ngày đó đến “Lầu Nghi Tu” học, sự nhiệt tình này không phải sẽ hút khô người ta hay sao. Vẫn may, vẫn may!” Ất Tân nói.
“Vẫn may cái gì?” Hô Diên Huyên vội vàng hỏi.
“May mà sức khỏe tướng quân tốt, có thể chịu đựng được!”
Hai người nhìn nhau cười một cái.
Mộc Tô Hoà ầm ĩ một trận, dù sao bây giờ họ cũng có thể nói chuyện bình thường.
“Ta nghe nói nhi tử của lão tướng quân cũng vay không ít ngân lượng của bộ Hộ, nếu ông ấy bán căn nhà cũ đi, vậy có thể trả hết nợ của hai cha con không?” Mộc Tô Hoà hỏi.
“Tòa nhà của lão tướng quân xuống cấp đã lâu, bây giờ lại nóng lòng muốn bán, chắc chắn không thể bán được giá cao. Tính đi tính lại, nếu bán hết cũng chỉ đủ trả nợ của ông ấy. Về phần thư lệnh Hạ, thứ đáng hai mươi ngàn lượng nhất của hắn ta chắc là cái mạng quèn của hắn.” Bách Lý Tử Linh thở dài một hơi.
“Nói cách khác, dù thế nào đi nữa thư lệnh Hạ cũng không thể trả hết nở được. Vậy tướng quân có cách nào giải quyết tình trạng không có khả năng trả nợ không?”
“Khi tiếp nhận nhiệm vụ, ta cũng đã nhắc tới vấn đề này với hoàng thượng. Nguyên văn lời của hoàng thượng là, những người thực sự không có khả năng trả nợ có thể hoãn lại hai năm. Còn những người có khả năng trả nợ thì tuyệt đối không được nhẹ tay. Thành thật mà nói, gặp tình cảnh như lão tướng quân, cho dù không có khẩu dụ của Hoàng thượng, ta cũng không ép ông ấy trả hết nợ. Mà lão tướng quân hiếu thắng, vốn dĩ muốn giúp ta một tay nhưng lại khiến ta rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, từ trong ra ngoài đều không phải là người nữa. Ngày mai không tránh được phải quỳ trước mặt hoàng thượng nửa ngày rồi, để xem xem ta có thể chịu được các văn võ bá quan trong triều dâng tấu chỉ trích hay không “.
Bách Lý Tử Linh uống hết trà trong cốc, đang định đứng dậy thì bị Mộc Tô Hoà tóm lấy.
“Tướng quân có thể nghe ta nói một câu không?”
Bách Lý Tử Linh biết hắn thông minh, có lẽ có chủ ý hay, vội nói: “Ngươi nói đi.”
“Hoàng đế truy thu khoản nợ của bộ Hộ, một mặt là do quan viên mượn tiền không trả, hiện nay triều đình không thể gánh nổi; mặt khác cũng muốn dùng điều này để trấn áp các thế lực trong triều. Ta thấy ý của hoàng đế là: Đòi tiền chỉ là thứ yếu, đàn áp mới là là chủ yếu.”
“Ý của ngươi là hoàng đế không nhất định muốn thu hồi số bạc kia về, mà là nhân cơ hội này khiến các triều thần nghe lời ư? Nhưng hắn ta là hoàng đế, hắn ta sẽ sợ quần thần sao?”
“Tuy hắn ta là hoàng đế nhưng vẫn biết sợ. Khi thực lực của thần tử đủ mạnh, quyền lực của hoàng đế cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Chẳng hạn như nhà họ Bách Lý các nàng ấy. Khi đó quyền lực áp đảo, mặc dù lão tướng quân Bách Lý không kéo bè kết phái, càng không có ảnh hưởng gì đến triều cục, nhưng ông ấy nắm giữ trọng binh trong tay, từ kinh thành đến toàn bộ phía Bắc đều tuân theo mệnh lệnh của lão tướng quân, làm sao không khiến văn võ toàn triều chỉ nghe theo lời ông ấy cho được. Lực lượng như vậy, sợ là hoàng đế cũng kiêng dè ba phần, mà bây giờ…”
“Chờ một chút!” Bách Lý Tử Linh cắt ngang Mộc Tô Hoà: “Ý của ngươi là năm đó phụ thân ta khiến hoàng đế kiêng dè, nếu như vậy, phụ thân ta chính là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt hoàng thượng ư?”
Mộc Tô Hoà biết điều này hơi tàn nhẫn nhưng vẫn gật đầu.
“Cho nên, trận chiến ở Mai Dương Cốc thành như vậy, có lẽ có liên quan tới hoàng…” Mộc Tô Hoà không cho nàng nói ra, bèn dùng miệng chặn miệng nàng lại. Sau đó hắn thì thầm vào tai nàng: “Tướng quân của ta, đừng bao giờ nói lời này ra khỏi miệng. Ta chỉ hi vọng là ta nghĩ nhiều thôi.”
Bách Lý Tử Linh chưa từng nghi ngờ hoàng đế sẽ ra tay với nhà họ Bách Lý cũng bởi vì nhà họ luôn trung thành tận tụy với triều đình và hoàng đế. Có lẽ nàng không hiểu rõ năm đó quyền thế nhà họ Bách Lý lớn bao nhiêu nhưng lúc trước ở cửa Bắc Lâu, hình như Tang Cát cũng đã nói những lời tương tự.
Một thần tử có quyền lực áp đảo thì kể không hai lòng, đế vương cũng không dung thứ.
Trên đường trở về, Bách Lý Tử Linh suy nghĩ rất nhiều.
Đúng là một lời đánh thức kẻ trong mộng.
Quá nửa đêm, Bách Lý Tử Linh vừa về đến phủ đã thấy nhị ca Bách Lý Sách đang ngồi trong đại sảnh, hình như vẫn luôn đợi nàng.
“Nhị ca!” Qua những lời nói đó của Mộc Tô Hoà, Bách Lý Tử Linh cảm thấy có thể mình đã hơi hiểu lầm về nhị ca. Nếu như nhị ca đã nghĩ chuyện này có liên quan đến hoàng thượng, vậy thì phản ứng bây giờ của nhị ca cũng là hợp lẽ.
“Đi đâu về vậy?” Bách Lý Sách rót cho mình một ly rượu, mùi rượu thoang thoảng trong đêm đông lạnh giá.
“Có một số việc ta nghĩ mãi không hiểu, tùy tiện đi dạo một lát. Nhị ca có lời muốn nói thì cứ nói đi, ta nghe đây.”
Bách Lý Tử Linh ngồi xuống ghế, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi. Nếu hoàng thượng muốn tiêu diệt nhà họ Bách Lý thật, nàng còn có thể làm gì đây?
“Tử Linh, từ nhỏ muội đã không thân thiết với ta, thích đại ca hơn. Ta biết có rất nhiều chuyện, muội không muốn kể cho ta nghe. Nhưng chuyện của lão tướng quân Hạ, muội bắt buộc phải nghe ta. Mấy năm nay muội luôn ở biên ải nên không biết động thái của triều đình. Trước đây, nhà họ Bách Lý chúng ta nắm giữ binh quyền khiến biết bao người kiêng dè. Sau trận chiến ở Mai Dương Cốc, không phải không có người giậu đổ bìm leo.”