NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 177

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 177
Prev
Next

“Hoàng thượng xem trọng sự dũng cảm, thiện chiến của muội, muốn dùng muội làm thanh kiếm, làm trường mâu nên đương nhiên có cách chặn miệng mọi người, bảo toàn nhà họ Bách Lý chúng ta. Nhìn nước Nam Trần bây giờ đi, tướng quân Bách Lý không có một binh một tốt nào. Mặc dù hoàng thượng đã thăng chức quan cho muội, phong muội làm phó chỉ huy sứ Điện Tiền tư, nhưng muội có thể đi xem thử xem muội có chỉ huy nổi những người ở Điện Tiền tư đó không?”
“Không có binh lính, quần thần muốn giẫm chết muội còn dễ hơn giẫm chết một con kiến. Bọn họ không có thiên quân vạn mã nhưng ngòi bút và cái miệng của họ lại là những con dao sắc bén nhất. Lão tướng quân Hạ phải bán hết tài sản của mình, muội bảo thuộc hạ cũ của ông ấy nhìn muội như thế nào? Đừng nói văn thần muốn hành chết muội, ngay cả võ tướng cũng không đứng về phía muội. Tử Linh, coi như mấy người chúng ta sống đến cuối đời rồi, nhưng còn Vân Hạo thì sao? Nó là hậu thế của nhà họ Bách Lý, là huyết thống duy nhất của đại ca, muội không muốn bảo vệ Vân Hạo sao? “
Bách Lý Sách nói lời thấm thía.
Y biết trước đây y hơi nóng nảy, hơn nữa hai huynh muội ít khi nói chuyện với nhau, Bách Lý Tử Linh cũng không tin tưởng y như tin tưởng đại ca. Nhưng y biết, một khi quần thần bắt đầu dùng văn chương để lên án tội trạng, nhà họ Bách Lý sẽ bị lún sâu vào vòng xoáy.
“Nhị ca, muốn ta nghe lời huynh cũng không phải không được. Huynh trả lời ta một vấn đề.” Bách Lý Tử Linh suy nghĩ một hồi mới nói.
“Nói đi.” Bách Lý Sách thấy nàng xuôi xuôi, ít ra cũng an tâm đôi chút.
“Trận chiến ở Mai Dương Cốc vào năm năm trước, huynh có giấu ta chuyện gì không?”
Ánh mắt của Bách Lý Tử Linh sắc bén, nhìn tới nỗi Bách Lý Sách không thể giấu giếm được điều gì.
“Muội cảm thấy nhị ca sẽ lừa muội sao? Tử Linh, trận chiến đó không chỉ hại ta bị mất một chân, cũng không chỉ làm thiệt mạng rất nhiều tướng sĩ Nam Trần, còn có cả phụ thân và đại ca của chúng ta nữa. Muội cảm thấy ta có thể giấu muội chuyện gì?” Mắt Bách Lý Sách đỏ lên, một phần vì kích động, một phần vì tức giận. Không ai có thể biết rõ sự thảm khốc và oanh liệt của trận chiến ở Mai Dương Cốc hơn y, cũng không có ai đau lòng hơn y.
“Nhị ca, nếu huynh không giấu ta bất cứ điều gì thì hãy thề trước bài vị của phụ thân và đại ca đi, nếu họ tin huynh, ta cũng tin huynh. Huynh nói làm thế nào, ta sẽ làm thế đó.”
Bách Lý Sách vô thức nắm chặt nắm đấm, nhưng khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh.
Hai huynh muội đến từ đường, lại vào lúc nửa đêm như thế này.
Trong từ đường rất yên tĩnh, cũng hơi đáng sợ.
Bách Lý Tử Linh thắp một nén hương, sau đó quỳ xuống trước bài vị, Bách Lý Sách cũng quỳ xuống theo.
“Nhị ca, huynh nói đi!”
Bách Lý Tử Linh quay đầu nhìn về phía Bách Lý Sách, môi Bách Lý Sách mấp máy mấy lần nhưng lại không nói được một chữ.
“Nhị ca, việc này rất khó sao?” Bách Lý Tử Linh hỏi.
Bách Lý Sách hơi căng thẳng, mặc dù đã cố gắng che giấu nhưng lòng bàn tay vẫn đổ mồ hôi.
“Phụ thân, đại ca ở trên trời có linh, những gì con nói về trận chiến ở Mai Dương Cốc với Tử Linh là sự thật, không hề giấu giếm điều gì. Nếu…”
Bách Lý Sách chưa kịp nói xong, ngọn nến trước bài vị đột nhiên vụt tắt. Trong từ đường tối đen như mực, mà trong màn đêm tăm tối này, nắm đấm nắm chặt của Bách Lý Sách hơi run rẩy.
Dường như y nghe thấy âm thanh hô hào chém giết của thiên quân vạn mã, như thể có vô số linh hồn đang bủa vây y và hét lên rằng họ chết oan uổng, họ không cam tâm, họ muốn trả thù.
Bách Lý Sách không thể nhìn thấy gì trong bóng tối, nhưng tâm trí y tràn ngập hình ảnh núi thây biển máu của trận chiến ở Mai Dương Cốc, khoảnh khắc đại ca bị người ta chém vô số nhát đao, nhìn một lần cuối cùng trước khi ngã xuống vũng máu, cảnh phụ thân bị chặt một tay nhưng vẫn tiếp tục chiến đấu đầy quyết tâm. Y chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, run đến không thể dừng lại được.
Khi Bách Lý Tử Linh thắp nến lên lần nữa, Bách Lý Sách quỳ trên mặt đất vẫn im lặng. Bách Lý Tử Linh không nói gì, nhìn nhị ca như vậy, ngay cả khí lực hỏi thêm một câu cũng không còn nữa. Tin tức của Liễu Tùng Lam không sai, nhị ca nàng đã che giấu điều gì đó, lần khảo chứng đầu mối này khiến Bách Lý Tử Linh chỉ muốn cầm đao giết người.
Bách Lý Tử Linh mở cửa từ đường, trước khi bước ra ngoài chỉ nói một câu: “Nhị ca, từ nay chúng ta mỗi người một đường.”
Bách Lý Sách không ngăn cản nàng, có một số điều y không thể nói, đến chết cũng không thể nói. Cho dù bị muội muội hiểu lầm như thế này thì y cũng không thể nói được.
Một đêm này, trong từ đường có tiếng khóc truyền ra, giữa trời đêm gió lạnh giống như tiếng quỷ khóc sói gào vậy.
Trời chưa sáng, Tang Cát đã đến phủ tướng quân. Cả đêm Bách Lý Tử Linh không ngủ, nàng thay một bộ y phục khác rồi lại vội vã rời đi cùng Tang Cát.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 177"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com