Quan Sơn Nguyệt - Chương 178
Lão tướng quân Hạ suýt treo cổ tự vẫn.
Đây chính là nguyên nhân vì sao mới sáng sớm Tang Cát đã tới tìm Bách Lý Tử Linh. Cũng may chỉ là suýt chút nữa thôi, nếu như thật thì chết rồi, Bách Lý Tử Linh không biết phải kết thúc chuyện này như thế nào.
“Hôm qua sau khi chúng ta rời đi, thần luôn cảm thấy chuyện lão tướng quân bán gia sản hơi kỳ lạ. Bình thường ở tuổi này của lão tướng quân sẽ không làm chuyện như vậy. Thứ nhất là khiến tướng quân khó xử, hai là cũng tát vào mặt hoàng thượng. Vậy nên sau đó thần quay lại tìm người hầu già bên cạnh lão tướng quân, đúng là có điều kỳ lạ.”
“Người hầu già kể lại, đêm hôm trước có người đến phủ tướng quân, xưng là bằng hữu của thư lệnh Hạ, người này đã bày cách cho lão tướng quân, chỉ cần ngày hôm sau ông ấy bán gia sản trên đường thì số nợ của hai phụ tử bọn họ sẽ được giải quyết. Nếu lão tướng quân không làm theo lời người đó nói, mạng sống của thư lệnh Hạ cũng không còn. Lão tướng quân xót nhi tử, tuy biết làm như vậy sẽ khiến ngài xấu hổ nhưng không thể không làm theo, vì thế mới xảy ra cảnh tượng ngày hôm nay. Nhưng…”
“Mặc dù lão tướng quân đã làm theo, nhưng người đó vẫn không tha cho ông ấy, tính giết người diệt khẩu.” Trên xe ngựa, Bách Lý Tử Linh ngắt lời Tang Cát.
“Không chỉ giết người diệt khẩu, mà còn muốn lão tướng quân chết, đồng thời tạo thành hiện trường giả là lão tướng quân bị ép đến mức phải treo cổ tự tử. Mà đầu sỏ ép lão tướng quân tự sát lại chính là ngài – Phó chỉ huy sứ Điện Tiền tư đại nhân Bách Lý.”
“Thủ đoạn thật nham hiểm.”
Bách Lý Tử Linh cảm thấy da đầu tê dại.
“Thần đã bắt được người rồi, muốn thẩm tra cũng không có vấn đề gì, phiền toái bây giờ chính là cái miệng của quần thần, ngài có cách gì không?”
“Ta vốn tưởng rằng, nếu như hôm nay ta đến trước mặt hoàng thượng quỳ nửa ngày, dù sao cũng cho quần thần một lời giải thích, hoàng thượng cũng sẽ cho qua. Nhưng bây giờ xem ra, bọn chúng muốn mạng của ta, cho dù ta có quỳ ba ngày ba đêm, e rằng cũng không giải quyết được vấn đề gì. Bây giờ chúng ta chỉ có thể tương kế tựu kế.”
“Kế thế nào?” Tang Cát hỏi.
“Nếu bọn họ đã muốn dùng cái chết của lão tướng quân để đối phó với ta, cho dù lần này không đạt được điều mình muốn thì nhất định sẽ có lần sau. Nếu lão tướng quân chưa chết, quần thần tiếp tục dâng tấu để vạch tội ta, cùng lắm chỉ kéo ta ra khỏi chức phó chỉ huy sứ chứ không làm ta mất mạng được. Sau này ta muốn bắt những người này lại, cũng chưa chắc đã bắt được họ. Cho nên vẫn phải để lão tướng quân chết.” Bách Lý Tử Linh nói.
“Ý của ngài là để lão tướng quân giả chết? Sau đó quan sát phản ứng của quần thần sau khi lão tướng quân chết xem rốt cuộc ai muốn mạng của ngài?”
Bách Lý Tử Linh vỗ vỗ vai Tang Cát nói: “Tử Uyên, hay là ngươi nói với hoàng thượng, sau này điều ngươi đến Điện Tiền tư với ta đi?”
“Tướng quân của thần à, ngài nên vượt qua cửa ải này trước rồi hẵng nói tiếp!”
Tang Cát không có tâm tư lớn như Bách Lý Tử Linh, không phải người nào cũng làm được chuyện này, mà đối phương lựa chọn khuấy nhiễu triều đình vào thời điểm hiện tại, rốt cuộc là muốn giết Bách Lý Tử Linh hay có ý đồ gì khác, Tang Cát suy nghĩ hơi xa.
Bách Lý Tử Linh tới phủ lão tướng quân Hạ một chuyến, vừa đi ra đã nhìn thấy Ất Tân thoáng qua ở góc đường phía trước.
“Tử Uyên, trời đã sáng rồi, e rằng trong triều sẽ náo nhiệt lắm. Chúng ta chia ra hành động, cứ theo những gì chúng ta đã nói trước đó.”
Ất Tân xuất hiện có nghĩa là có chuyện muốn tìm nàng. Bách Lý Tử Linh không thể dẫn Tang Cát đi cùng, ban nãy Tang Cát cũng nhìn thấy Ất Tân, chỉ không biết hắn ta là ai mà thôi.
Sau khi đi dạo một vòng trên đường, Bách Lý Tử Linh xác định không có người theo dõi mình thì mới gọi Ất Tân xuất hiện.
“Nói đi, có chuyện gì vậy?” Bách Lý Tử Linh hỏi.
“Ngài ấy bảo ta đưa cho ngài.” Ất Tân lấy một lá thư từ trong túi ra.
Bách Lý Tử Linh liếc Ất Tân một cái, sau đó quay người mở phong thư. Trong thư chỉ có một câu: Trong cuộc chiến giành ngôi, người nào theo phe Hoàng đế từ đầu ắt có công.
Cuộc chiến tranh giành đã xảy ra hàng chục năm về trước, công lao phò vua này đáng lẽ phải được như những lão thần như lão tướng quân và thượng thư Tang.
Bách Lý Tử Linh cũng không biết nhiều về những chuyện mười mấy năm về trước, nhưng nàng tin rằng tin tức sói con điều tra được sẽ không sai.
Bách Lý Tử Linh cất lá thư vào phong thư, sau đó trả lại cho Ất Tân. Ất Tân hơi khó hiểu, đang định lên tiếng thì Bách Lý Tử Linh nói: “Hôm nay ta đi, không biết còn có thể trở về hay không, mang thứ này trên người chỉ gây thêm chuyện, ngươi trả lại công tử thay ta đi. Nói với hắn, trong lòng ta hiểu rõ, dặn hắn đừng lo lắng.”
Ất Tân không biết Bách Lý Tử Linh định làm gì, nhưng biết hoàn cảnh hiện tại của nàng không được tốt cho lắm. Sau khi nhận lại thư, hắn ta nói: “Tướng quân còn chuyện gì cần ta làm không?”