Quan Sơn Nguyệt - Chương 180
“Nhìn xem, không phải ai cùng rất có năng lực sao? Tại sao thấy những vết sẹo của phó chỉ huy sứ đại nhân lại không dám lên tiếng nữa? Thế nên lúc đánh giặc các người cứ xông lên đi, hà tất gì phải để một cô nương đi xông pha chiến đấu chứ? Chẳng qua chỉ là một lão già chết thôi mà đã khiến các người gà bay chó chạy thế này rồi ư?”
Chúng thần không dám lên tiếng, nhưng quận vương Phù Phong xưa nay không chịu ngồi yên lại không sợ phiền phức, trước đây vừa mới bị hoàng đế phạt nửa năm bổng lộc, e là hắn ta đã quên mất rồi.
“Lão đại nhân, sao không nói gì nữa rồi?” Triệu Hoài đi tới trước mặt vị đại nhân họ Trần, cố tình hỏi.
“Hay là sau này Nam Trần có chiến sự, đại nhân sẽ xông pha chiến đấu sao? Sợ là ngài đi đường cũng khó khăn ấy chứ?”
Triệu Hoài khẽ hất tay áo, ánh mắt tràn đầy khinh bỉ.
“Hoàng thượng, thần có mấy câu không thể không nói.” Triệu Hoài bỗng nhiên chắp tay với Hoàng thượng.
Hoàng đế liếc vị tam ca này của mình, nghĩ thầm, ta không cho ngươi nói thì ngươi vẫn nói đấy thôi. Cái người quanh năm suốt tháng không lên triều lấy một lần, nhưng khi Tết sắp tới là lúc nào cũng gặp ngươi, lúc nào cũng không ngại náo nhiệt, liều mạng mà làm cây gậy thọc cứt.
“Có chuyện gì cứ nói đi!” Hoàng thượng không mấy vui vẻ, nhưng lúc này lại rất cần một cây gậy thọc cứt, nếu không, chúng thần muốn giam giữ Bách Lý Tử Linh thì còn ai dám thúc nợ cho bộ Hộ nữa.
“Hoàng thượng, thần không biết phó chỉ huy sứ đại nhân có chèn ép lão tướng quân hay không, nhưng chuyện đập nồi bán sắt bên đường chắc là nhắm tới hoàng thượng nhỉ? Ông ấy cảm thấy Nam Trần bạc đãi mình quá sao? Hay là lão tướng quân nghĩ phó chỉ huy sứ đại nhân không dám động tới mình, dù sao thì người ta cũng có công phò vua mà.”
Lời Triệu Hoài khiến chúng thần nghe xong vừa bực vừa tức, muốn chửi hắn ta nhưng không lêb tiếng. Dù sao thì xét về độ vô sỉ, Triệu Hoài dám xếp thứ nhất thì không có ai xếp thứ hai. Lời người khác không mắng ra được, Triệu Hoài mở mồm ra là mắng, mặc kệ có đang ở trên triều hay không, hắn ta cứ vậy mà xả ra thôi.
“Quận vương Phù Phong, theo như lời ngài nói, sau này dồn người khác vào chỗ chết đều là điều nên làm sao?” Thương thư Tang không nhịn nổi nữa, ông ấy vừa lên tiếng, đám quần thần bình tĩnh lại.
“Ồ, đại nhân Tang, ngài coi đây là dồn ép sao? Ta nghe nói, hôm qua sau khi phó chỉ huy sứ đại nhân ra khỏi nhà lão tướng quân rồi thì công tử nhà ngài lại quay lại phủ lão tướng quân, chẳng lẽ là công tử nhà ngài đã nói cái gì đó với lão tướng quân, sau đó mới dồn lão tướng quân tới đường cùng?”
“Ngươi… Quận vương không có bằng chứng không được nói bậy!” Thượng thư Tang không ngờ rằng Triệu Hoài lại chỉ thẳng mặt Tang Cát.
“Thượng thư Tang cũng không có bằng chứng, tại sao lại nhận định phó chỉ huy sứ đại nhân chèn ép chứ?” Lần này mồm mép Triệu Hoài rất lưu loát, nhưng chúng thần cũng nhìn ra được, hắn ta đang giải vây giúp Bách Lý Tử Linh.
Chỉ là chúng thần cũng thắc mắc, mới mấy ngày trước, Bách Lý Tử Linh còn làm loạn trước phủ quận vương một trận, cuối cùng hai người còn từ biệt trong sự không mấy vui vẻ, chẳng lẽ Triệu Hoài này đang có âm mưu gì sao?
“Hoàng thượng, nhi tử của lão tướng quân Hạ, Hạ Sùng đang quỳ ngoài đại điện cầu kiến. Hoàng thượng, người xem…”
Thái giám canh gác thấy quận vương Phù Phong và thượng thư Tang đang tranh cãi, hơn nữa quận vương Phù Phong còn định kéo Tang Cát xuống nước, đây không phải dấu hiệu tốt, ông ta bèn nhân lúc này bẩm báo với hoàng thượng.
“Vậy truyền hắn ta vào đi!”
Lúc này hoàng đế đang đau đầu, giữa thượng thư Tang và Triệu Hoài, hắn ta chắc chắn sẽ đứng về phía thượng thư Tang, còn cây gậy thọc cứt Triệu Hoài này rốt cuộc định làm gì, bây giờ hắn ta vẫn chưa nhìn ra được.
Thái giám canh gác vừa tuyên, Hạ Sùng quỳ gối ngoài điện đã khóc sướt mướt tiến vào, trên đầu còn quấn vải trắng, coi như để tang.
Vừa quỳ xuống trước điện, hắn ta đã hô lớn: “Hoàng thượng, xin người làm chủ thay cho thần!”
Tiếng kêu của Hạ Sùng đương nhiên đã khiến rất nhiều đại thần đồng cảm. Hiển nhiên có một số người là thật sự đồng cảm, còn một số người chỉ đang diễn kịch.
“Hạ Sùng, ngươi đứng lên rồi nói.” Hoàng thượng day trán.
Hạ Sùng này cũng là một tên yếu đuối và kém cỏi, hoàng đế không thích hắn ta, nhưng nếu không cho tên nhãi này vào thì lại khiến tam ca Triệu Hoài của hắn ta tiếp tục nói, không biết trên triều lại xảy ra chuyện xấu gì nữa.
“Thần, Hạ Sùng, tạ ơn Hoàng thượng.” Hạ Sùng kia phấn chấn bò dậy, điệu bộ vô cùng đau khổ thật sự đã chiếm được rất nhiều sự đồng cảm của mọi người.
Vốn dĩ danh tiếng của lão tướng quân Hạ rất tốt, sự ra đi đột ngột của ông ấy cũng khiến mọi người tiếc nuối, nhưng một tướng quân ép chết một vị tướng quân khác thì thật đúng là khó nói.
“Hoàng thượng, phụ thân của vi thần đã chinh chiến cả đời, bây giờ trời mưa…”
“Hạ A Đấu, lời nói của ngươi đã cũ rồi, vừa rồi có ai đó đã cướp mất câu nói của ngươi rồi, ngươi đổi câu khác đi.” Trong bầu không khí yên tĩnh, Triệu Hoài đột nhiên lên tiếng. Hoàng đế nhíu mày, có quần thần không nhịn được mà khẽ cười.