Quan Sơn Nguyệt - Chương 181
“Cũng chỉ có quận vương Phù Phong là dám nói như vậy, nếu là người khác thì thật sự không thể.” Có người nói nhỏ.
“Ai da, ta thấy hôm nay triều đình phải ép chết hai vị tướng quân mới thôi.”
“Nói nhỏ chút đi…”
Đương nhiên cũng có người hiểu được những lời thì thầm to nhỏ giữa các quần thần.
Thật ra phải nói là hầu hết mọi người đều hiểu được, người có thể đứng ở nơi này cũng đều là những người đã mài giũa đầu óc mới có thể vào được, chẳng qua ai cũng tận lực diễn kịch vì những thế lực khác nhau mà thôi. Còn ai diễn tốt hơn không nhất thiết phải so bì khả năng diễn kịch, mà thực lực và may mắn vẫn quan trọng hơn.
“Hoàng thượng…” Hạ Sùng bỗng nhiên quỳ xuống, hai đầu gối đập xuống sàn, có người còn nhíu mày lại, cảm thấy đau đầu gối thay Hạ Sùng, ngay sau đó, hắn ta bật khóc.
“Phụ thân của vi thần chết rất oan ức. Vốn tưởng rằng ông ấy có thể chiến đấu cả đời, nhưng cuối cùng lại bị người ta ép chết. Đây là nỗi đau của người thân, nỗi hận của kẻ thù! Những tên giặc đã từng bị ông ấy giết đến không còn một mảnh giáp, nếu nghe được tin này, tất nhiên sẽ vui mừng khôn tả. Hổ tướng của Nam Trần ta, sao có thể bị người ta tàn sát như thế…”
“Thư lệnh Hạ, ta không thích lời ngươi nói cho lắm.” Hạ Sùng đang khóc hăng say, hai dòng nước ấm còn vương trên mặt, đầy đủ tất cả các loại cảm xúc từ buồn bã, đau khổ cho tới uất ức, chỉ thiếu mỗi tiếng rên rỉ nưa thôi, nhưng ngay lúc này lại bị Bách Lý Tử Linh gián đoạn.
“Lão tướng quân chết như thế nào, tự sát do bị ép, bất đắc dĩ mới phải tự sát hay bị người ta sát hại vẫn chưa có kết quả nghiệm thi, vậy kết luận sát hại này của ngươi từ đâu mà có? Ngươi nhất định phải đổ chậu phân này lên đầu ta sao? Hay ngươi cảm thấy sau khi tống ta vào ngục, số ngân lượng ngươi nợ bộ Hộ có thể xóa bỏ hoàn toàn?” Bách Lý Tử Linh đột nhiên hùng hổ khiến Hạ Sùng sửng sốt.
“Phó chỉ huy sứ đại nhân, dù ngài quyền cao chức trọng, nhưng nếu dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy để hãm hại lão thần, kể cả ngài được hoàng thượng ban sai thì cũng sẽ khiến chúng thần lạnh lòng. Người ta bảo phó chỉ huy sứ đại nhân rất hung bạo, trên chiến trường giết người như quỷ, nhưng chưa từng nghĩ ngài cũng ra tay tàn nhẫn như vậy với người một nhà. Phụ thân ta và lão tướng quân Bách Lý còn từng kề vai chiến đấu, có biết bao nhiêu giao tình, chưa từng nghĩ, công lao của phó chỉ huy sứ đại nhân chưa bằng lão tướng quân Bách Lý, nhưng lại rất biết cách xuống tay tàn nhẫn với người một nhà. Cưỡng ép công chúa Hòa Tuệ, đến cả cây trâm mà tiên hoàng ban cho hoàng quý thái phi để làm của hồi môn cũng bị ngài lấy đi gán nợ, ngài không chỉ không nể mặt An Tây Hầu, đến cả hoàng thượng và hoàng quý thái phi mà ngài cũng không…”
Lời buộc tội đẫm nước mắt của Hạ Sùng dường như có vẻ vô cùng xúc động, có đại thần gật đầu lia lịa, cũng có một số người cúi đầu to nhỏ, nhưng không ai dám xen mồm vào.
Triệu Hoài đứng bên cạnh nhìn có vẻ sốt ruột, đang định lên tiếng thì lại nghe thấy Bách Lý Tử Linh nói: “Thư lệnh Hạ thật biết ăn nói, vì để đổ lỗi cho ta mà còn lôi cả tiên hoàng vào. Nếu ngươi luôn miệng nói lão tướng quân bị ta ép chết, vậy ta muốn hỏi, tại sao ta lại ép chết lão tướng quân?”
“Tại sao ư? Ngươi lấy danh nghĩa thu nợ cho bộ hộ, ép phụ thân ta không thể không bán của cải lấy tiền, thủ đoạn cực kỳ đê tiện.” Hạ Sùng tức giận.
“Ta muốn hỏi một chút, lão tướng quân cả đời chinh chiến, chiến công vô kể, bao năm qua hoàng thượng ban thưởng rất nhiều, lẽ ra phải nên là tiền tài tiêu không hết, hà tất gì phải mượn bạc bộ Hộ, còn phải bán của cải lấy tiền mặt để trả?” Bách Lý Tử Linh hỏi lại.
“Chuyện này…” Hạ Sùng hơi hoảng.
“Chư vị đại nhân chắc đều đã nhìn thấy mấy món đồ lão tướng quân bày bán bên đường, trong đó có món nào đáng giá không?” Ánh mắt của Bách Lý Tử Linh liếc qua chúng thần.
“À, những thứ đó cũng có giá trị thật, nhưng cũng chỉ chút sắt vụn đồng nát. Nếu ta không tới xem thì thật sự không biết lão tướng quân của chúng ta nghèo tới mức đó, còn không có lấy hai món đàng hoàng.” Triệu Hoài tận dụng triệt để mọi cơ hội để chen mồm vào: “Đại nhân Trần, chẳng phải ông cũng tới xem sao? Chút đồ vật đó, có phải còn không bằng đồ hạ nhân nhà ông dùng không?”
Vị đại nhân họ Trần nhăn khuôn mặt già, không thèm để ý tới Triệu Hoài.
“Ai dô.” Triệu Hoài không ngừng lắc đầu: “Thứ đáng giá hiện tại trong nhà lão tướng quân, e là cũng chỉ có cỗ quan tài làm bằng gỗ lim vàng kia thôi.”
Thật ra mọi người ở đây đều biết những gì Triệu Hoài nói, nhưng biết là một chuyện, không ai nói ra lại là một chuyện khác.
“Thư lệnh Hạ, ngươi đánh bạc thành thói, tài sản trong nhà đã bán gần hết, bây giờ chỉ còn lại ngôi nhà cũ kia của phủ tướng quân. Không chỉ như vậy, lúc nào cũng có người đến nhà đòi nợ, lão tướng quân là người ngay thẳng nhưng lại hồ đồ, vì muốn trả tiền nợ cờ bạc cho ngươi nên mới mượn bạc của bộ Hộ, đến cuối cùng ai mới là người đã dồn lão tướng quân tới tình cảnh này? Là Bách Lý Tử Linh ta sao? Là ta cầm dao kề lên cổ ngươi, ép ngươi phải đi đánh bạc, bắt ngươi nợ tiền khắp nơi hay sao?”
Ánh mắt Bách Lý Tử Linh sáng như đuốc, Hạ Sùng vốn đã hoàng loạn còn bị Bách Lý Tử Linh gặng hỏi mãi, mồ hôi lại càng đầm đìa, không biết phải đối đáp thế nào.
“Lão tướng quân mất rồi, ngươi không ở nhà thủ linh cho ông ấy mà lại chạy tới triều đình làm phiền hoàng thượng, ngươi vừa bất hiếu với lão tướng quân, vừa bất trung với hoàng thượng. Người vừa bất hiếu vừa bất trung, dựa vào đâu mà có thể làm quan trong triều đình Nam Trần của chúng ta, chẳng lẽ quan viên Nam Trần đều chọn người như vậy sao?”