NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 182

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 182
Prev
Next

Sự tra hỏi tâm lý của Bách Lý Tử Linh khiến đám quan viên ở đây cảm thấy xấu hổ.
Ai ai cũng nói Bách Lý Tử Linh là một người thô bỉ, nhưng chưa từng nghĩ mồm mép cũng lợi hại thế này, hơn nữa còn suy nghĩ thấu đáo, thận trọng tới mức cả đám quan viên định gây khó dễ cho nàng cũng không dám hé răng.
Lúc này, nếu ai lên tiếng nói giúp Hạ Sùng, vậy người đó cũng sẽ là người bất trung bất hiếu.
Hoàng đế ngồi trên cao đã nhìn thấu tất cả mọi chuyện ở bên dưới.
Chúng thần im lặng, Hạ Sùng đứng bên cạnh khóc sướt mướt, hét lớn “vi thần có sai, nhưng lão phụ thân thì có tội tình gì đâu”, sự uất ức đó thật sự khiến người ta thương thay.
Chúng thần đều đang chờ Hoàng thượng bày tỏ lập trường, Bách Lý Tử Linh cũng đang chờ thái độ của hoàng đế.
Vẻ mặt hoàng đế khó coi, nhưng suy nghĩ của một vị đế vương thâm sâu khó đoán, không ai biết hoàng đế đang nghĩ cái gì.
Sau một lát yên lặng, cuối cùng hoàng đế cũng lên tiếng: “Nếu mọi người vẫn còn nghi vấn về cái chết của lão tướng quân Hạ, mỗi người đều có một lý do riêng, vậy thì trầm sẽ phái Đại Lý Tự điều tra, trước khi Đại Lý Tự có kết quả, Bách Lý Tử Linh tạm thời bị bắt giam trong Đại Lý Tự để tra hỏi.”
Bắt giam?
Bách Lý Tử Linh nghĩ đó là khả năng tệ nhất, nhưng cục diện vừa rồi đã xoay chuyển, tại sao vẫn bị bắt giam?
Chúng thần cũng không biết tại sao gió lại chuyển hướng.
Triệu Hoài vô thức siết chặt nắm đấm, hắn ra không hiểu nổi tại sao đột nhiên lại thành ra như vậy.
Chúng thần bãi triều, Bách Lý Tử Linh bị Đại Lý Tự bắt giam, kết quả này đã nhanh chóng lan truyền khắp thành Thượng Đô.
Đây là lần đầu tiên Bách Lý Tử Linh tới nhà giam của Đại Lý Tự.
Cai ngục rất khách sáo với nàng, miệng gọi tướng quân, tiếp đón rượu ngon đồ ăn ngon không dám sơ suất. Bách Lý Tử Linh thì vẫn bình tĩnh, chuyện gì tới rồi cũng sẽ tới.
“Tướng quân, ngài xem còn cần cái gì nữa thì cứ nói, ta sẽ đi làm ngay.” Cai ngục cung kính đứng bên cạnh, Bách Lý Tử Linh nhìn gã ta vài lần rồi nói: “Ta uống rượu một mình cũng không vui, nào, ngồi xuống, uống với ta vài chén.”
“Tướng quân, với thân phận của tiểu nhân thì làm sao dám ngồi uống rượu với ngài, có thể hầu hạ ngài thế này là tiểu nhân đã mãn nguyện lắm rồi.” Cai ngục vô cùng cung kính, Bách Lý Tử Linh nghĩ thầm, chắc là người của quận vương Phù Phong, dù sao người của hắn ta ở đâu cũng có.
“Ngồi xuống đi, thân phận của ta bây giờ còn không bằng ngươi đâu. Bây giờ ta là nghi phạm, còn ngươi là người trông coi nghi phạm, tính ra thân phận của ngươi tốt hơn ta nhiều. Đến ngày ta bị định tội, e là đến cả cái đầu này cũng khó mà giữ được.”
“Tướng quân.” Cai ngục đột nhiên quỳ xuống: “Tướng quân không được tự coi thường bản thân mình. Tuy thân phận tiểu nhân thấp kém nhưng tiểu nhân tuyệt đối không tin ngài ép lão tướng quân tự sát. Tướng quân và lão tướng quân đều là anh hùng bước ra từ chiến trường, tướng quân lại vô cùng săn sóc binh lính, chẳng ngại họ chết trận ở phương xa, ngài vẫn mang tro cốt của bọn họ về, còn cho người nhà của họ chút tiền an ủi. Huynh đệ nhà ta vẫn luôn đi theo tướng quân từ trận chiến Mai Dương Cốc kia, hắn nói, được chết vì tướng quân là vinh quang của hắn.”
“Huynh đệ nhà ngươi tên là gì?” Bách Lý Tử Linh vội đỡ tên cai ngục lên, bảo gã ta ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Ta là Lưu Cường, huynh đệ ta là Lưu Hà, hiện tại đang đóng quân ở cửa Bắc Lâu.” Cai ngục đáp.
“Lưu Hà?” Bách Lý Tử Linh nghĩ một hồi: “Là người có nốt ruồi to màu đen ở khóe mắt, đao pháp rất tốt ư?”
“Chính hắn, chính hắn, không ngờ một nhân vật nhỏ bé không lọt mắt như hắn mà lại có thể khiến tướng quân nhớ rõ.” Lưu Cường xúc động.
“Hắn cũng không phải nhân vật nhỏ bé gì đâu, bây giờ đã là đội trưởng rồi đấy. Năm đó có mấy trăm người đi theo ta đánh vào Mai Dương Cốc, bọn họ đều ôm quyết tâm đánh tới chết, không có họ cũng không thể cứu được vô số nhân mã của Nam Trần ra ngoài như vậy được, bọn họ mới thật sự là anh hùng. Thế nên, mấy trăm người đó, chỉ cần vẫn còn sống thì ai ta cũng biết cả.”
Vừa nhắc tới Mai Dương Cốc, trong lòng Bách Lý Tử Linh đột nhiên xuất hiện một cảm giác khó chịu.
“Đúng vậy, trận chiến Mai Dương Cốc năm ấy đã có quá nhiều người phải chết, sống sót được cũng là mạng lớn, nhưng nếu không có tướng quân chắc sẽ còn có nhiều người chết hơn. Nào, chén này ta kính tướng quân!”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Bách Lý Tử Linh cũng được cơm no rượu đủ trong ngục giam này.
Lúc hoàng hôn, Tang Cát vội vàng chạy tới, thấy Bách Lý Tử Linh đang ngủ rất ngon trên giường, bên cạnh còn có chậu than còn chưa lạnh, cũng không bị đói, trông như đang nghỉ dưỡng trong nhà giam vậy.
“Tướng quân của ta ơi, ngài ung dung thật đó, lúc này vẫn còn ngủ được!” Tang Cát bảo cai ngục mở cửa rồi đi tới trước giường.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 182"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com