Quan Sơn Nguyệt - Chương 183
Bách Lý Tử Linh duỗi người, cười nói: “Có Tử Uyên huynh thay ta đi dò la khắp nươi, đương nhiên ta có thể kê cao gối mà ngủ.”
“Còn có tâm trạng nói nhảm, nhà ngài đang náo loạn lên rồi kia kìa.” Tang Cát duỗi tay kéo Bách Lý Tử Linh dậy, sau đó nhỏ giọng nói: “Ta sai người đưa lão tướng quân đi nơi khác rồi, bây giờ phủ tướng quân đang nháo nhào hết cả lên, nói là mất thi thể lão tướng quân, ta thấy màn kịch này vẫn còn phải có người hóa trang lên sân khấu.”
“Vậy thì không phải vừa hay sao, hốt gọn một mẻ, xem xem rốt cuộc con chuột nào đang tung tăng nhảy nhót ở thành Thượng Đô.” Bách Lý Tử Linh ngáp một cái.
“Đúng rồi, thư lệnh Hạ đâu? Không tìm được thi thể của lão gia tử, không phải hắn ta lại tới chỗ hoàng thượng khóc lóc om sòm đó chứ?” Bách Lý Tử Linh lại hỏi.
“Khóc xong rồi, nhưng hoàng thượng không gặp hắn ta, còn cho người trong cung ra mắng cho một trận, bây giờ đang tìm cha khắp nơi kia kìa. Ta đã phái người đi theo hắn xem có thể phát hiện thêm được điều gì không.” Tang Cát nói.
“Ừ, ngươi làm việc thì ta rất yên tâm. À đúng rồi, tra hỏi người vừa mới bắt được thế nào rồi?” Bách Lý Tử Linh lại hỏi.
“Ta đang định báo chuyện này với ngài đây.” Lúc nói lời này, Tang Cát bất giác nhìn ra bên ngoài, sau đó tiến tới, nói nhỏ bên tai Bách Lý Tử Linh: “Người kia đã khai rồi, hắn nói kẻ xúi giục mình là Tấn Bắc Vương.”
Bách Lý Tử Linh ngạc nhiên, nàng nhìn Tang Cát một cách nghi ngờ, Tang Cát lại nói: “Chuyện này quá lớn, không rõ thật giả, nếu làm không tốt…”
Tang Cát không muốn nói thêm gì nữa, hai người trao đổi ánh qua ánh mắt, cả hai đều hiểu rõ mối liên hệ chặt chẽ trong đó.
“Tử Uyên, ngươi cũng đừng ở đây quá lâu, nếu không sẽ bị người khác nắm đuôi. Hoàng thượng đã muốn ta phối hợp điều tra với Đại Lý Tự, trước khi Đại Lý Tự có kết quả, chỉ sợ ta không thể ra khỏi nơi này, còn tính mạng không có gì đáng lo. Về nhà ta, ngươi nói chuyện với đại tẩu, bảo tẩu ấy đừng lo lắng cho ta quá là được. Còn về…” Bách Lý Tử Linh nghĩ tới Mộc Tô Hòa, tên tiểu tử kia chắc cũng biết chuyện nàng bị bắt giam, hy vọng hắn đừng làm xằng làm bậy.
“Cái gì?” Tang Cát thấy nàng muốn nói lại thôi.
“Không có việc gì, ngươi quay lại bảo Trần Đình mang cho ta một bộ y phục để thay, chắc là ta phải ở lại đây thêm vài ngày nữa.”
“Được. Ngài ở trong này phải cẩn thận một chút. Cho dù đây là nhà giam Đại Lý Tự nhưng minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng*, nếu ngài sợ tội tự sát ở đây thì những việc ta làm ngoài kia sẽ trở nên vô ích.” Tang Cát nhắc nhở.
“Muốn ta sợ tội tự sát thật thì bọn chúng cũng rất có bản lĩnh đấy. Lão tướng quân vì tuổi già, không nhấc nổi đao cũng không cầm được thương, còn ta tuổi trẻ mạnh mẽ, bọn chúng có năng lực đó thì cứ phi ngựa tới đây, ta cũng sẽ cho bọn họ thấy sự lợi hại của Mẫu Dạ Xoa.”
Tang Cát lắc đầu, lúc này y đang thấp thỏm lo sợ nên không quan tâm tới sự phóng khoáng của Bách Lý Tử Linh.
“Nếu ngài dám chết, ta sẽ dám đào mồ của ngài, nhớ đó!” Tang Cát vừa đi vừa lải nhải, đây nào phải uy hiếp mà là lo lắng nhắc nhở mới đúng.
Bách Lý Tử Linh biết rõ, nhà giam có quy tắc của nhà giam, quả thật, trước đó uống rượu với Lưu Cường như vậy là sơ suất. Nếu Lưu Cường định giết nàng, e là lúc này nàng đã thành một cái xác rồi.
Nằm lại xuống giường, Bách Lý Tử Linh ngẫm lại hết đống tin tức vừa nghe được.
Nếu như người xúi giục trong chuyện của lão tướng quân là Tấn Bắc Vương, vậy thì mục tiêu của Tấn Bắc Vương là diệt trừ Bách Lý Tử Linh nàng sao?
Nàng và Tấn Bắc Vương không thù không oán, ngay cả nhà họ Bách Lý cũng không có thù với Tấn Bắc Vương.
Nếu Tấn Bắc Vương muốn tiêu diệt nàng, hoặc là tiêu diệt nhà họ Bách Lý thì trong trận chiến Mai Dương Cốc năm năm trước, Tấn Bắc Vương cũng sẽ không phái người tới tiếp ứng cho nàng. Ngay lúc đó, tình hình vô cùng hỗn loạn, không ai để ý rốt cuộc ai là người phái tiếp ứng tới, còn Bách Lý Tử Linh lại biết rất rõ.
Dù sao Tấn Bắc Vương cũng có ơn với nàng, muốn giết nàng cũng không cần phải làm phức tạp như vậy. Năm năm nay, nàng và Tấn Bắc Vương không có liên hệ với nhau, nàng rất muốn báo đáp ân tình của Tấn Bắc Vương nhưng vẫn luôn không có cơ hội.
Dù chỉ nhìn vào mối quan hệ giữa lão tướng quân Hạ và Tấn Bắc Vương cũng không tới mức phải giết người thế này.Trong trận chiến tranh giành năm đó, lão tướng quân Hạ đứng về phía Hoàng thượng, nhưng lúc đó cũng có rất nhiều người đứng về phía hoàng thượng, hắn ta không cần phải ra tay với một lão già tuổi xế chiều như vậy.
Cho nên, Bách Lý Tử Linh cũng không ngờ Tấn Bắc Vương lại là người xúi giục sau lưng.
Nhưng nếu người đứng sau thật sự là Tấn Bắc Vương, vậy có khả năng Nam Trần sắp phải đổi trời rồi.
Đây tuyệt đối không chỉ đơn giản là giết một lão tướng quân hay tiêu diệt nàng triệt để, đây là muốn tiêu diệt những cánh tay của hoàng thượng, một khi Tấn Bắc Vương khởi nghĩa, hoàng thượng sẽ không còn ai để dùng nữa.
Bách Lý Tử Linh nghĩ đi nghĩ lại càng thấy chuyện này quá phức tạp.
Màn đêm đã buông uống, nhà giam Đại Lý Tử yên tĩnh lạ thường.