Quan Sơn Nguyệt - Chương 184
Sự yên tĩnh này khiến người lo ngại, Bách Lý Tử Linh nghĩ thầm, chẳng lẽ tên miệng thối Tang Cát kia nói đúng rồi?
Bách Lý Tử Linh nằm nghiêng người, đưa lưng ra bên ngoài, lặng lẽ nghe những âm thanh nhỏ đến mức người ta khó có thể nghe thấy được.
Có người đi vào, tuy bước chân rất nhẹ nhưng nàng vẫn có thể nghe thấy.
Sẽ là ai đây?
Tới giết nàng sao?
Ngay cả cai ngục cũng không phát hiện ra, hoặc là thân thủ của người này cực kỳ tốt, hoặc là đã mua chuộc được cai ngục. Bách Lý Tử Linh cảm thấy khả năng phía sau lớn hơn nhiều.
Ngay khi nàng cảm thấy người nọ đã tới gần giường của nàng, nàng đột nhiên xoay người, rồi nhanh chóng lăn xuống giường khiến người kia trở tay không kịp. Không đợi người nọ kịp làm gì, tay của nàng đã bóp cổ người đó.
“Nói, người là ai?” Trong bóng tối, Bách Lý Tử Linh không nhìn rõ vẻ ngoài của người này, chỉ cảm thấy rất quen thuộc.
“Tướng quân, là ta.”
“Ngươi?” Bách Lý Tử Linh lập tức nới lỏng tay: “Ta có làm ngươi đau không? Ai bảo ngươi tới đây? Đây là nhà giam Đại Lý Tự đó, ngươi tưởng rằng đây là trang trại của các ngươi, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi sao?”
Bách Lý Tử Linh sốt ruột.
“Ta không yên tâm, phải đích thân tới xem mới có thể…”
“Ta vẫn ổn, vẫn ăn vẫn ngủ được, mấy ngày nữa là có thể ra ngoài rồi. Ai da, người của ngươi làm ăn cái kiểu gì thế không biết, lại cứ thế mà để ngươi ra ngoài ư?”
“Tướng quân, chúng ta không cho ngài ấy tới, ngài ấy cứ kiên quyết, không còn cách nào khác.” Ất Tân đột nhiên nói vọng vào.
“Ai bảo ngươi lắm chuyện, ra ngoài canh chừng đi để ta nói chuyện với tướng quân.” Mộc Tô Hòa nói.
“Ngài nhanh lên đấy!” Ất Tân nhắc.
Bách Lý Tử Linh kéo Mộc Tô Hòa ngồi xuống, tay hắn hơi lạnh, nàng vội nắm tay hắn đưa bên miệng hà hơi: “Than lửa của ta cũng tắt, nếu không thì đã sưởi ấm cho ngươi rồi. Có chuyện gì thì mau nói đi rồi nhanh chóng trở về, đừng để bị lạnh đấy.”
“Tướng quân, ngài đã mang thi thể của lão tướng quân đi sao?” Mộc Tô Hòa không lòng vòng nữa mà hỏi thẳng luôn.
Bách Lý Tử Linh gật đầu
“Tướng quân đã có tính toán rồi đúng không?” Mộc Tô Hoà lại hỏi.
Bách Lý Tử Linh lại tiếp tục gật đầu.
“Ta có thể giúp được gì không?”
Bách Lý Tử Linh nắm chặt lấy hai tay hắn: “Ngươi không cần làm gì cả, cứ ngoan ngoãn đợi ta ra là được.”
“Tướng quân không tin tưởng ta sao?” Mộc Tô Hoà nắm tay Bách Lý Tử Linh, kích động nói: “Đúng, đúng là trước đây ta đã lừa ngài, nhưng ta tuyệt đối sẽ không hại tướng quân. Thành Thượng Đô thay đổi đột ngột, ở đây ta cũng có một số người có ích, ngài muốn làm gì thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp ngài.”
Bách Lý Tử Linh vốn không muốn kéo hắn vào vũng nước đục này, nhưng lúc này nàng lại có một suy nghĩ khác, có khả năng tên tiểu tử trước mặt đây đã bước vào vũng nước đục này rồi, nhưng rốt cuộc đã nhúng sâu tới mức nào thì nàng không biết.
“Vậy ngươi nói cho ta biết, ngươi tới thành Thượng Đô để làm gì? Ta muốn nghe lời thật lòng.”
“Ta…” Mộc Tô Hoà nhất thời không nói được.
Hắn không thể lừa Bách Lý Tử Linh, cũng không thể nói thật.
“Ta biết, không phải ngươi không tin ta, chỉ là ngươi có chuyện cần làm. Ta cũng thế, ta cũng có việc cần làm. Hơn nữa…” Bách Lý Tử Linh nói tới đây, không thể không nghĩ rằng, có lẽ chuyện bọn họ muốn làm có thể sẽ mâu thuẫn với nhau.
“Hơn nữa cái gì?” Mộc Tô Hoà vội hỏi.
“Hơn nữa nếu ngươi tham gia vào thì tính chất việc cần làm của ta sẽ khác đi. Cho nên, ngươi cứ ngoan ngoãn chờ đi, ta sẽ không sao đâu. Mau đi đi, ở đây lạnh lắm, sức khoẻ ngươi không tốt, phải nghỉ ngơi cho khoẻ, buổi tối không có chuyện gì thì đừng ra ngoài.”
Bách Lý Tử Linh kéo y phục cho hắn, sau đó đứng dậy gọi Ất Tân.
“Trông chừng công tử nhà ngươi, đừng để hắn chạy khắp nơi nữa, bây giờ kinh thành đang rất loạn, các ngươi cũng phải cẩn thận một chút.” Bách Lý Tử Linh dặn dò Ất Tân.
“Tướng quân, chúng ta nói chưa chắc công tử đã nghe.” Ất Tân liếc Mộc Tô Hoà rồi nói nhỏ.
Bách Lý Tử Linh thở dài, rồi quay đầu nói với Mộc Tô Hoà: “Ngươi phải nghe lời, nếu không sẽ không có tam môi lục sính đâu.”