Quan Sơn Nguyệt - Chương 187
“Ta đã điều tra về chủ nhân của tòa biệt viện kia, là chưởng quỹ Liễu nổi danh.” Bàng Diệp lại nói.
“Liễu Tùng Lam?”
Chẳng lẽ là Bách Lý Tử Linh sắp xếp?
Với giao tình của Liễu Tùng Lam và Bách Lý Tử Linh, thay nàng sắp xếp một người thế này chỉ là chuyện nhỏ, không tốn sức. Nhưng Bách Lý Tử Linh dẫn sói con về cùng sao?
Vậy là thật sự muốn đón tên tiểu tử này vào cửa ư?
Tang Cát nhớ lại lúc ở cửa Bắc Lâu, Bách Lý Tử Linh rất cưng chiều tên tiểu tử kia, cảm thấy khả năng này rất có thể xảy ra.
Mẫu Dạ Xoa khiến người ta vừa nghe đã phải khiếp sợ vậy là bị một con sói con thu phục như vậy sao? Tang Cát có chút không phục.
“Nhị gia, ngài xem nên làm gì với biệt việt thành tây bây giờ?” Bàng Diệp thấy Tang Cát không nói gì, chỉ lo cúi đầu mà đi, nhịn không được mà hỏi một câu.
“Chuyện này…” Tang Cát dừng bước: “Trước tiên cứ phái người canh trừng gần đó, tạm thời đừng khiến bọn họ chú ý, nếu bọn họ có động tĩnh gì thì phải lập tức báo cáo.”
Bàng Diệp vội gật đầu hô rõ.
Hai người đi về phía trước không được bao lâu thì gặp xe ngựa của Lý Thiên đi tới, nhìn hướng đi, có vẻ là tới nhà bọn họ.
Tang Cát và Bàng Diệp đứng lùi sang một bên, xe ngựa kia cũng lập tức dừng lại.
“Tử Uyên đang định đi đâu vậy?” Lý Thiên thò đầu ra, vẻ mặt hiền từ.
“Bẩm tướng quân, nhiệm vụ bên phía bộ Hộ vẫn phải khẩn trương hoàn thành, ta đang định tới phủ quận vương Phù Phong thu nợ.”
“Số tiền nợ của quận vương Phù Phong này e là không dễ thu đâu. Nhưng Tử Uyên cứ cố gắng là được, đừng vất vả quá, ngươi cũng sắp trở thành tân lang rồi đó.” Lý Thiên cười nói.
Tang Cát gật đầu, cũng không nhiều lời nữa.
“Được rồi, người đi làm việc đi. Ta tới phủ các ngươi một chuyến, có chút chuyện cần nói với phụ thân ngươi.”
Lý Thiên nói xong, hạ rèm xuống, xe ngựa kia cũng chậm rãi đi ngang qua hai người bọn họ.
Hôn sự của hai nhà Tang, Lý đã thương lượng xong từ lâu, thậm chí ngay cả chi tiết hôm lễ đã được thống nhất từ trước rồi. Cho nên, lúc này Lý Thiên tới nhà bọn họ, đương nhiên không phải vì việc tư.
Tang Cát nhìn chiếc xe ngựa đang dần rời đi, lúc quay đầu lại, Bàng Diệp nói: “Nhị gia, ta có chuyện không biết có nên nói với ngài hay không.”
Tang Cát thấy Bàng Diệp hơi do dự, đoán là có liên quan tới nhà họ Lý, bèn nói: “Nói đi, bây giờ ta vẫn chưa phải con rể nhà họ Lý.”
“Nhị gia, ta cũng vừa mới nhận được tin. Tướng quân Lý vừa mới rời khỏi biên quan, sau lưng đã có người vận chuyển hàng hóa từ một số cửa khẩu phía bắc tới.”
Thông thường, sau ngày tết, dê bò, dược liệu, da lông và các chế phẩm thủ công của Yến Vân được vận chuyển tới Nam Trần cũng chẳng có gì là lạ.
Dù sao trước khi hai nước giao chiến, thương lộ bị gián đoạn.
“Nhưng điều kỳ lạ là khi đội buôn này tới biên quan, những con ngựa đều rất mập mạp và khỏe khắn, mà khi rời biên quan, ngựa vận chuyển gạo, ngũ cốc và một số đồ dùng sinh hoạt lại nhỏ hơn rất nhiều, hơn nãy phần lớn đều là ngựa già.”
“Thứ bọn họ kinh doanh là ngựa, hơn nữa còn là ngựa chiến.” Tang Cát hiểu ý của Bàng Diệp.
“Yến Vân sẽ không bán ngựa chiến cho Nam Trần, điều này sẽ khiến quân lực của Nam Trần trở thành mối uy hiếp với bọn họ.”
“Đây chắc hẳn là một cuộc trao đổi bí mật, hơn nữa cũng không phải dùng cho triều đình, cho nên chỉ có thể dùng cách treo đầu dê bán thịt chó này.” Tang Cát nói xong, trong lòng bỗng vang lên một tiếng “tiêu rồi”.
Nam Trần có người mua ngựa chiến, điều này có nghĩa là gì?
Chắc chắn là muốn đánh nhau rồi.
Đánh với ai?
Người Yến Vân?
Không thể nào.
Bây giờ bộ tộc hung hãn nhất trong ba bộ tộc của Yến Vân chính là tộc Hùng Ưng, quân đội triều đình Nam Trần vẫn chưa thể đấu lại được, làm gì có tên nào không sợ chết mà chủ động tới đánh nhau với tộc Hùng Ưng chứ.
Với tình hình hỗn loạn của Nam Trần hiện tại, nếu có người móc nối ‘cái chết’ của lão tướng quân Hạ và việc bộ Hộ thu nợ với nhau, thúc đẩy mâu thuẫn nội bộ, chỉ cần có người khởi nghĩa vũ trang, Nam Trần chắc chắn sẽ chìm trong biển lửa.
“Bàng Diệp, phái người để mắt tới phủ Tấn Bắc Vương, phủ quận vương Phù Phong và phủ công chúa Hòa Tuệ. Nếu có bất kỳ động tĩnh gì, phải lập tức báo cáo với ta. Ta phải tới nhà giam Đại Lý Tự gặp tướng quân một lát…”