Quan Sơn Nguyệt - Chương 190
Tên nhóc ấy mang binh phù làm tín vật định tình tặng cho Bách Lý Tử Linh, liệu còn tình nghĩa nào sâu nặng hơn thế này sao?
Tân Lang Vương đuổi giết sói con khắp nơi, đây là chuyện cả Yến Vân đều biết. Hơn nữa sói con trốn thoát khỏi tộc Hùng Ưng, người tộc Hùng Ưng cũng không từ bỏ việc tìm kiếm hắn. Trong tình thế như vậy, hắn vẫn tặng binh phù cho Bách Lý Tử Linh mà không dùng thứ đó để hiệu lệnh quân đội giết trả, đủ để thấy được hắn xem Bách Lý Tử Linh còn quan trọng hơn cả giang sơn.
“Tướng quân, vậy thần đi trước đây.”
Lòng bàn tay Tang Cát nắm chặt đến mức sắp chảy cả nước, Bách Lý Tử Linh quay lưng đi. Nàng không muốn Tang Cát nhìn thấy ánh mắt cô đơn của mình.
Con người chính là như vậy. Ở cửa Bắc Lâu đã chấp nhận được hiện thực hắn rời đi, sau đó lại gặp nhau ở thành Thượng Đô. Gặp lại rồi chia cách chỉ khiến nàng càng thêm không nỡ.
Nhưng không nỡ cũng buộc phải để hắn rời đi.
Tang Cát ra khỏi nhà giam Đại Lý Tự, đi thẳng đến biệt viện thành Tây.
Trong biệt viện thành Tây, Liễu Tùng Lam ngồi còn chưa nóng chỗ đã được người hầu thông báo, nói là Tang Cát tới chơi.
“Ta với y đâu có giao tình gì, y tới đây làm gì?” Liễu Tùng Lam tự lẩm bẩm.
“Y tới vì ta.” Mộc Tô Hòa nói.
Liễu Tùng Lam mím môi: “Nếu đã tới tìm ngươi, vậy ta nên tránh đi một chút, ta cũng không muốn chạm mặt với vị nhị gia họ Tang này.”
“Tùng Lam tỷ, y có thể tìm thẳng đến tận đây, tất nhiên là biết trạch tử này của ai. Trốn được hôm nay cũng không trốn được ngày mai, gặp mặt đi, ít ra tỷ cũng có thể cho ta thêm động lực.” Mộc Tô Hòa cười nói.
“Động lực? Ngươi mà cũng cần người khác tiếp động lực à, ta thấy lá gan của ngươi to lắm đấy, nhà giam Đại Lý Tự cũng dám ra vào tùy tiện.”
“Tùng Lam tỷ, đó không phải là do ta lo lắng cho tướng quân sao. Đừng nói là nhà giam Đại Lý Tự, vì tướng quân, ngay cả lên núi đao xuống biển lửa ta cũng chẳng tiếc cái mạng này.”
“Chậc chậc chậc.” Liễu Tùng Lam lắc đầu liên tục: “Ta xem như đã biết tại sao muội muội của ta lại bị ngươi lừa tới tay rồi, nhìn cái miệng nhỏ biết nói ngọt này đi. Ta nói cho ngươi biết, nếu ngươi dám phụ lòng muội muội của ta, ta bảo đảm rằng, dù có đuổi đến tộc Tuyết Lang cũng phải băm ngươi ra.”
“Xem tỷ tỷ nói kìa, ta chỉ sợ tướng quân không cần ta thôi.”
Liễu Tùng Lam “xùy” một tiếng, nàng ấy có vẻ chịu không nổi tên nhóc này rồi.
“Cho nhị gia vào đi, tránh bị nói là Liễu Tùng Lam tiếp đón người ta không chu đáo.” Liễu Tùng Lam nói với người hầu một câu, lại quay đầu nói với Mộc Tô Hòa: “Y đến vào lúc này cho thấy không phải chuyện tốt gì.”
Tang Cát vào phòng, nhìn thấy Liễu Tùng Lam và Mộc Tô Hòa ngồi đối diện nhau, nước trà trên bàn dài còn đang bốc khói, bếp lửa bên cạnh cũng cháy hừng hực, trong phòng vô cùng ấm áp.
“Úi, chưởng quý Liễu cũng ở đây sao!”
“Xem nhị gia nói kìa, hóa ra không phải đến tìm ta sao?” Liễu Tùng Lam cố ý nói.
“Chưởng quỹ Liễu ở đây cũng tốt.”
Ánh mắt Tang Cát rơi trên người Mộc Tô Hòa, hắn mặc một bộ cẩm bào, trông tràn đầy khí chất quý tộc. Nhiều ngày không gặp, có vẻ như thân thể được chăm sóc không tồi, tốt hơn nhiều so với lúc ở cửa Bắc Lâu, khí sắc cũng khá hơn rồi.
“Phó tướng!” Mộc Tô Hòa thi lễ.
“Giờ ta nên gọi ngươi là Yến Thần hay tiểu điện hạ?” Tang Cát hỏi.
“Phó tướng nói đùa, một con chó hoang lụn bại như ta cũng chỉ là kẻ đáng thương bị huynh trưởng đuổi đến không còn đường chạy trốn, sao được gọi là tiểu điện hạ gì đó. Mộc Tô Hòa tham kiến phó tướng.” Mộc Tô Hòa biết thân phận của mình đã không còn là bí mật không thể nói, dù sao Tang Cát cũng đã tìm đến cửa rồi.
“Nhưng tay ngươi lại đủ tàn nhẫn đấy. Nhà họ Yến nhiều người như vậy, nói diệt là diệt, không chút do dự.” Tang Cát ngồi xuống ghế bên cạnh.
“Đây là ta đã hứa với người khác, nói được đương nhiên phải làm được. Chẳng lẽ phó tướng không thích người giữ lời hứa ư?”
Lời này của Mộc Tô Hòa đúng là hỏi vặn Tang Cát.
“Nhìn hai người các ngươi nói chuyện bí hiểm kìa, ta thấy ta vẫn nên nhường chỗ cho hai người trước, đợi các người nói xong rồi tính tiếp.”
Liễu Tùng Lam đứng dậy, Tang Cát và Mộc Tô Hòa đều im lặng, đợi Liễu Tùng Lam ra ngoài rồi, Tang Cát mới lấy mặt dây chuyền đá trong ngực ra để lên bàn dài.
Mộc Tô Hòa vừa thấy món đồ đó liền hiểu nguyên nhân Tang Cát đến đây.
“Nàng ấy muốn ta đi?” Tay hắn hơi run rẩy. Đây là thứ hắn để lại cho nàng khi rời khỏi cửa Bắc Lâu, là món đồ mà hắn trân trọng nhất, bây giờ nàng trả lại hắn, vậy thì ý tứ đã rất rõ ràng.