Quan Sơn Nguyệt - Chương 191
“Tốt nhất là ngươi nên nghe lời ngài ấy, như vậy thì ngài ấy cũng có thể an tâm hơn.” Tang Cát nói.
“Ta biết, ta không giúp gì được cho nàng ấy cả… Ta có thể đi, nhưng trước khi đi ta muốn gặp nàng ấy một lần.” Mộc Tô Hòa nắm chặt sợi dây chuyền đá trong lòng bàn tay.
“Vẫn đừng gặp thì hơn. Nam Trần nổi gió rồi, ngài ấy bảo ngươi rời khỏi đây trong vòng ba ngày, đó là vì muốn tốt cho ngươi.”
Vốn dĩ Mộc Tô Hòa cũng định rời khỏi đây trong hai ngày nay, Nam Trần sắp biến đổi, mà hắn cũng phải về tộc Tuyết Lang mưu cầu đại sự của mình.
Nhưng cứ vậy mà đi, sao hắn cam tâm cho được.
“Nàng ấy còn nói gì nữa không?” Chốc lát sau, Mộc Tô Hòa mới hỏi.
“Không có.” Tang Cát trả lời đúng sự thật.
“Cuối cùng nàng ấy vẫn nhẫn tâm như vậy! Bảo ta đi nhưng không để cho ta chút tưởng niệm nào.”
Tang Cát cảm thấy tên nhóc này sắp khóc, vội nói: “Ngài ấy đặt ngươi trong tim, dù ngài ấy chẳng nói gì nhưng ngươi vẫn luôn ở trong lòng ngài ấy. Ngươi cũng đừng bi quan, đợi phong ba ở Nam Trần qua đi, chắc chắn ngài ấy sẽ đi tìm ngươi.”
“Nàng ấy không đi đâu!” Nước mắt Mộc Tô Hòa rơi xuống: “Nàng ấy không nói gì có nghĩa là nàng ấy sẽ không tìm ta, nàng ấy không tin ta!”
Tang Cát cảm thấy lời nói của nhóc này có chút khó hiểu, nhưng kịp phản ứng lại, nắm chặt cổ tay hắn, nói: “Ngươi đã làm cái gì để ngài ấy không tin?”
Mộc Tô Hòa lau nước mắt, cười khẽ, sau đó rút khỏi tay Tang Cát.
“Tấn Bắc Vương sắp khởi binh, không biết ai có thể ra trận thay hoàng đế của các ngài đây?”
Tấn Bắc Vương?
Tang Cát nhất thời cảm thấy, tên nhóc này không chỉ biết rất nhiều, hơn nữa còn làm rất nhiều.
“Chiến mã từ Yến Vân sang đây là ngươi bán cho Tấn Bắc Vương?”
“Đôi bên cùng có lợi mà thôi. Dù không phải ta thì Tấn Bắc Vương vẫn có cách lấy được những con chiến mã đó. Ngài thấy hiện tại truy cứu xem ai đã bán chiến mã cho Tấn Bắc Vương có hơi buồn cười không? Vận chuyển nhiều chiến mã như vậy thì không phải ngày một ngày hai, sao lại không có ai chú ý đến nhỉ?”
“Vậy thủ tướng biên quan cũng…” Tang Cát không nói tiếp.
“Phó tướng, ta nhớ ngài sắp trở thành con rể nhà họ Lý, thế nên ta cũng muốn biết, ngài sẽ đứng về bên nào?”
“Ngươi…” Mặc dù Tang Cát đã lập lời thề trước mặt Bách Lý Tử Linh, nhưng bị sói con hỏi câu này, y giận mà không có chỗ xả. Tên nhóc này, tuổi không lớn, đầu óc lại không vừa, y cảm thấy để tên nhóc này rời khỏi Nam Trần, không chừng trong tương lai lại chính là mầm tai họa của nước Nam Trần.
“Phó tướng, đúng sai rõ ràng ngay trước mắt, người đọc sách các ngài thường hay tuân theo một đạo lý chết. Nhưng ta thấy, thắng làm vua thua làm giặc, lịch sử trước nay đều do kẻ thắng viết, đôi khi không nên cứng nhắc như vậy, sẽ không tốt với tất cả mọi người. Tướng quân từng nói, nàng ấy tin ngài. Nếu nàng ấy đã tin, còn để ngài đến đây, vậy ta lại nói với ngài một chuyện.”
Mộc Tô Hòa nói nhỏ bên tai Tang Cát: “Không chỉ Tấn Bắc Vương, An Tây Hầu cũng sắp phản rồi.”
An Tây Hầu?
Tang Cát không bao giờ ngờ được.
Sao An Tây Hầu có thể chứ?
Hắn ta là phò mã, công chúa Hòa Tuệ là muội muội được hoàng đế yêu thích nhất, cả Nam Trần này còn vị công chúa nào được sủng ái hơn công chúa Hòa Tuệ đâu.
Không, tên nhóc này nhiều mưu kế, đây có phải là kế ly gián hay không, vẫn không nói được.
“Phiền phó tướng chăm sóc cho tướng quân nhà chúng ta nhé. Nàng ấy nói tin ngài, ngài cũng phải làm sao cho xứng đáng với sự tin tưởng của nàng ấy. Nếu ngài có lỗi với sự tin tưởng đó, ta sẽ đánh giết từ tộc Tuyết Lang trở lại, khiến toàn bộ Nam Trần bồi táng cùng nàng ấy.”
Khi Mộc Tô Hòa nói ra lời này, trong mắt chỉ toàn là sát khí.
Tang Cát tin tên nhóc này nghiêm túc, không phải chỉ nói cho có.
Từ trong phòng đi ra, Tang Cát vẫn chưa tiêu hóa được chuyện này.
Liễu Tùng Lam khoanh tay đứng dưới mái hiên.
“Nhị gia có chuyện gì cứ nói, ta có việc gấp phải đi.” Sắc mặt Liễu Tùng Lam không được tốt lắm, bên chỗ quận vương Phù Phong vừa mới gửi thư tới, đại doanh Đông Tây có hành động lạ, bảo nàng ấy đi nhanh đến nhà họ Bách Lý để thương lượng đối sách.
“Chưởng quỹ Liễu, thứ cho Tang mỗ nói thẳng. Vì sao ngươi cứ giúp đỡ quận vương Phù Phong? Chắc không phải là muốn làm quận vương phi đâu nhỉ?” Vốn dĩ chuyện Tang Cát muốn hỏi không phải cái này, vì chuyện đó đã được Mộc Tô Hòa trả lời rồi, cho nên lời này nghe hơi chói tai.