Quan Sơn Nguyệt - Chương 193
Bây giờ nước Nam Trần đang trong thời buổi rối loạn, bọn họ ở kinh thành cũng không thể an ổn.
“Không có gì, nói chuyện trong nhà đi!” Bách Lý Tử Linh cất phong thư vào trong ngực, lại cầm đũa lên. Ở phía Bắc có chuyện bất thường, nhị ca nàng không thể không có tin tức gì cả.
“Tùng Lam tỷ tỷ tới nhà, gọi hết nhị gia, đại thiếu nãi nãi và lão phu nhân cùng ra, nói chuyện gần hai canh giờ mới rời đi. Nhị gia sai ta chuyển cho tướng quân một câu, ngài ấy nói…” Dịch Phong quay đầu nhìn cửa nhà giam một chút, lúc này nhóc mới ghé vào tai Bách Lý Tử Linh nói: “Nhị gia nói, nhà họ Bách Lý trung thành với nước Nam Trần.”
Trung thành với nước Nam Trần?
Mà không phải là trung thành với hoàng thượng.
Ý tứ của câu này rất rõ ràng, nếu như có tai họa ập đến, hoàng đế không đáng để nhà họ Bách Lý phải chiến đấu.
Bách Lý Tử Linh bỗng nhiên có một suy đoán táo bạo, chẳng lẽ nhị ca nàng cũng góp một viên gạch vào trận tai họa lớn này?
Nếu là như thế… Bách Lý Tử Linh không cách nào tưởng tượng được hậu quả của nó.
“Tướng quân, người sao vậy?” Dịch Phong thấy Bách Lý Tử Linh nghe được lời này, sắc mặt càng khó coi hơn thì thấy hơi lo lắng.
“Ta phải đi ra ngoài một chuyến.” Bách Lý Tử Linh nói.
“Nhưng, sao…” Dịch Phong nghĩ thầm, đích thân hoàng đế giam cầm người, người cứ công khai đi ra ngoài như vậy, đó chẳng phải tát thẳng vào mặt hoàng đế sao, đây là vượt ngục, vậy thì càng không thể nói rõ ràng hơn.
“Không phải bây giờ, đợi muộn một chút. Nhưng trong ngục không thể không người…” Bách Lý Tử Linh ghé bên tai Dịch Phong nói nhỏ một hồi, Dịch Phong gật đầu liên tục.
Trời đã về đêm, những ngọn nến trong nhà giam Đại Lý tự đã được thắp lên. Không biết gió từ đâu thổi tới khiến những ngọn nến đó lập loè.
Bỗng một bóng đen lóe lên, tiếp đó lại có một bóng đen khác theo sau.
Trên đường có hai bóng người màu đen, một trước một sau đi về hướng phủ tướng quân Bách Lý.
Bách Lý Tử Linh nhân lúc nửa đêm, khi mọi người đang mệt mỏi nhất lẻn ra ngoài, đương nhiên là nàng còn thêm ít đồ giúp cai ngục dễ ngủ hơn.
Nhưng khi vừa ra ngoài, nàng đã cảm thấy đằng sau mình có người đi theo. Chẳng lẽ bị phát hiện nhanh như vậy sao?
Nếu đã phát hiện, tại sao người đó không báo cho cai ngục mà đi theo nàng suốt chặng đường?
Sau khi băng qua hai con đường, nàng phát hiện người phía sau vẫn đi theo mình, Bách Lý Tử Linh cảm thấy cứ như vậy cũng không ổn, nàng bèn dừng lại ở góc đường phía trước, đợi khi người đó đuổi lên phía trước, nàng liền tóm lấy.
“Ngươi…” Bách Lý Tử Linh vừa mới áp người kia vào tường, liền ngửi thấy trên người đối phương có mùi thuốc bắc quen thuộc.
“Ngươi đùa giỡn vớ vẩn gì thế?” Lần này Bách Lý Tử Linh thật sự tức giận.
“Tướng quân bảo ta đi cũng phải để ta gặp tướng quân lần cuối chứ.” Bây giờ hai tay của Mộc Tô Hoà bị giữ sau lưng, đầu thì bị ép vào tường, không thể di chuyển dù chút nào.
Bách Lý Tử Linh vội vàng buông ra: “Ngươi nói sẽ nghe lời ta, nghe lời như thế này sao? Cái rắm gì vậy? Còn nữa, người của ngươi chết hết rồi à? Để ngươi ra ngoài làm loạn lúc nửa đêm?”
“Tướng quân đừng tức giận. Ta chỉ muốn nhìn nàng thêm một cái. Nếu không, ta không có cách nào rời đi.”
“Có cái gì đẹp mà nhìn? Cũng không phải ông đây sắp chết.” Bách Lý Tử Linh quay người đi.
“Tướng quân…” Mộc Tô Hoà đưa tay ra, đầu ngón tay chạm nhẹ vào má nàng. Trong mùa đông lạnh giá này, khuôn mặt nàng lạnh như băng.
Bách Lý Tử Linh nắm lấy tay hắn, trầm lặng trong chốc lát, sau đó đôi môi lành lạnh phủ lên môi hắn.
Nụ hôn này vừa hơi sâu vừa nặng. Cuối cùng họ cũng tách ra, Mộc Tô Hoà còn cắn nhẹ vào môi nàng.
“Ngoan, mau trở về, ngày mai rời đi, nghe lời ta!” Bách Lý Tử Linh hít sâu một hơi.
Trong bóng tối, Mộc Tô Hoà không thể nhìn rõ mắt nàng, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự miễn cưỡng và lo lắng trong hơi thở của nàng, hắn lại kéo nàng vào lòng, cắn vào cổ nàng một cái.
Vết cắn này còn mạnh hơn vết cắn trên môi vừa rồi, đến nỗi có tia máu rỉ ra, trong miệng hắn toàn vị mặn.
“Nàng là của ta, đây là đánh dấu.” Hắn nói.