Quan Sơn Nguyệt - Chương 194
“Ta là ngựa sao?” Bách Lý Tử Linh sờ cổ mình, tuy không nhìn thấy nhưng nàng biết nhất định là đang chảy máu.
“Nàng là ngựa của ta, vậy nên chỉ có ta mới có thể cưỡi.” Mộc Tô Hoà thì thầm vào tai Bách Lý Tử Linh.
Sói con này, vậy mà…
“Mau đi đi, ta còn có việc phải làm.” Lúc này Bách Lý Tử Linh không có thời gian dây dưa với hắn.
Mộc Tô Hoà lấy mặt dây chuyền đá từ trong ngực ra, lại đeo nó cho Bách Lý Tử Linh.
“Đồ ta đã tặng đi, không có chuyện lấy lại. Trừ phi nàng nói không cần cả ta nữa.”
“Để thứ này ở chỗ ta không có tác dụng gì, ngươi cầm lại đi.” Bách Lý Tử Linh đang định cởi nó ra khỏi cổ, nhưng Mộc Tô Hoà đã dùng miệng mình chặn lời nói của nàng lại.
“Không có thứ này, sói con của nàng vẫn rất được!” Hắn nói.
Trong lòng Bách Lý Tử Linh cười một tiếng, phải rồi, đây mới là sói con của nàng. Thoạt nhìn hắn gầy gò ốm yếu, dễ bị đẩy ngã, nhưng đã là sói thì sẽ giấu móng vuốt sắc nhọn đi, chỉ để chuẩn bị cho đòn cuối cùng.
“Tướng quân, nàng bảo trọng.” Trước khi rời đi, Mộc Tô Hoà ôm Bách Lý Tử Linh một cái đến sắp nghẹt thở, sau đó biến mất trong màn đêm mà không quay đầu lại.
Hắn không hỏi nàng ra khỏi nhà giam để làm gì, cũng không hỏi khi đối mặt với hoàn cảnh hiện tại thì nàng sẽ lựa chọn như thế nào. Bởi vì hắn biết, cho dù Bách Lý Tử Linh lựa chọn thế nào, nàng vẫn là tướng quân duy nhất, cũng là người yêu duy nhất trong lòng hắn, điều này sẽ không bao giờ thay đổi.
Ở phủ tướng quân Bách Lý, ánh nến trong thư phòng khẽ lay động giữa màn đêm lạnh lẽo.
Bách Lý Sách ngồi trước án thư, tấm bản đồ bị cháy mất một góc được trải ra. Bên trên có vài đốm đen, đó là vết máu của trận chiến ở Mai Dương Cốc vào năm năm trước để lại.
Y cầm một thanh đao sắc bén trong tay, ánh nến rọi vào trông càng rợn người.
Trên lưỡi đao có lỗ thủng, là do chiến đấu với kẻ thù mà có, lỗ thủng đó giống như vết rách trong trái tim không thể lành lại, mãi mãi ở lại nơi khiến phụ thân và huynh trưởng hy sinh.
Dường như bên tai y còn vang lên tiếng hô hào chiến đấu, trống trận dồn dập và âm thanh chém giết rung trời.
Bao nhiêu người ngã xuống là bấy nhiêu máu thấm vào bùn đất, cũng từng ấy xương cốt trung thành bị chôn vùi trong sơn cốc, nơi mà chim cũng phải bay đường vòng.
Người khác không biết rằng Bách Lý Sách muốn quay lại lần nữa.
“Nhị ca!” Khi cửa bị đẩy ra, Bách Lý Sách từ từ ngẩng đầu lên.
Dịch Phong nói đêm nay Bách Lý Tử Linh sẽ trở về một chuyến, vậy nên y vẫn chờ, chưa đi ngủ.
Dù Bách Lý Tử Linh không về, muộn nhất là sáng mai y cũng phải đến nhà giam Đại Lý tự một chuyến.
Bách Lý Sách tra đao vào vỏ rồi đặt sang một bên.
Ánh mắt của Bách Lý Tử Linh rơi vào thanh đao đầu tiên, sau đó đến tấm bản đồ trên án thư. Nàng vừa nhìn đã thấy ngay địa điểm được khoanh tròn bằng chu sa trên bản đồ, đó là Mai Dương Cốc, cũng chính là nút thắt trong lòng huynh muội bọn họ.
“Nói ra suy nghĩ của muội đi.” Trước khi muội muội ngồi xuống, Bách Lý Sách lên tiếng trước.
“Ta muốn hỏi nhị ca một vấn đề trước.”
“Muội nói đi.” Bách Lý Sách nhấp một ngụm trà, đã là nửa đêm, trà nguội từ lâu, còn hơi buốt, nhưng dù có lạnh đến mấy thì khi nuốt xuống bụng cũng sẽ nóng lên.
“Nhị ca có tham gia không?”
“Muội luôn cho rằng ta sẽ hại phụ thân và đại ca, lại tự phế chân của mình đi sao?” Bách Lý Sách hơi kích động, tuy đã cố nhỏ giọng xuống nhưng những gân xanh trên trán đã bộc lộ cảm xúc của y.
“Không, ý ta là Tấn Bắc vương.”
“Tấn Bắc vương? Tại sao phải là Tấn Bắc vương? Triệu Hoài không được sao?” Bách Lý Sách nói.
“Có thể là Hoài ca ca, nhưng Hoài ca ca sẽ không cho huynh tham gia, càng không làm hại đến nhà họ Bách Lý. Nhị ca, chuyện đã đến nước này, huynh vẫn không muốn kể cho ta nghe chuyện năm đó sao?”
Bách Lý Sách đứng lên, thoáng đi hai bước, tuy chỉ có hai bước nhưng bước cao bước thấp vẫn rất rõ ràng.
Hồi đó y là một thiếu niên hăng hái, cũng là chiến tướng làm chấn động sa trường. Giờ đây, y không thể cưỡi ngựa hay dẫn quân chiến đấu nữa, trong năm năm ăn no chờ chết ở bộ Binh, dường như y đã trở thành một người hoàn toàn khác.
“Sai lầm duy nhất trong cuộc đời phụ thân, có lẽ là một lời nói thật.” Sau một lúc lâu, Bách Lý Sách mới nói.