Quan Sơn Nguyệt - Chương 195
Bách Lý Tử Linh không trả lời, nàng biết phía sau còn rất nhiều chuyện, có thể sẽ liên quan đến cuộc chiến tranh giành ngai vàng năm đó.
“Khi tiên hoàng còn sống, ông ấy đã trưng cầu ý kiến của mấy vị đại thần về việc lập thái tử, trong đó có phụ thân nắm trọng binh trong tay. Trên thực tế, vào thời điểm đó, chuyện lập thái tử đã khiến triều đình đã chia thành hai phe. Một phe do đô đốc Tây Nam Hồng Vạn Sơn đứng đầu, ủng hộ cửu hoàng tử Triệu Khải, cũng chính là Tấn Bắc vương hiện tại. Phe còn lại ủng hộ trưởng hoàng tử Triệu Thắng. Có điều tiên hoàng từng hỏi phụ thân, trừ Triệu Khải, Triệu Thắng ra, giữa tam hoàng tử và ngũ hoàng tử thì nên trọng dụng ai hơn.”
“Ngũ hoàng tử? Đó là đương kim hoàng thượng.” Bách Lý Tử Linh chèn thêm một câu.
Bách Lý Sách gật đầu.
“Lúc đó phụ thân đã nói gì?” Bách Lý Tử Linh lại hỏi.
“Trong lòng phụ thân, Triệu Khải và Triệu Thắng đều không thích hợp cho vị trí thái tử. Triệu Khải còn quá nhỏ, cữu phụ Hồng Vạn Sơn lại nắm giữ trọng binh ở phía Tây Nam. Nếu Triệu Khải trở thành thái tử, chỉ sợ giang sơn sẽ rơi vào tay của người khác.”
“Triệu Thắng không có đức hạnh hay tài năng gì, không thể trọng dụng, không gánh vác được giang sơn của nước Nam Trần.”
“Còn tam hoàng tử Triệu Hoài, từ nhỏ đã thường xuyên qua lại với ta và huynh trưởng nên biết rõ tính tình và đức hạnh. Năm mười lăm tuổi, huynh ấy theo quân ra trận dưới sự chỉ huy của phụ thân, luận về đánh trận, luận về tài năng, luận về chí khí đều là những thứ cần có của một đế vương.”
“Nhưng mẫu thân của huynh ấy có xuất thân hèn mọn, điều này đã định trước rằng huynh ấy khó có thể vào Đông Cung. Không có chỗ dựa vững chắc, dựa vào cái gì để nắm giữ thiên hạ? Ai sẽ đi theo và làm việc cho huynh ấy?”
“Ngũ hoàng tử thì khác, dưỡng mẫu là thái hoàng quý phi hiện tại, mà lúc đó bà ấy đã lên phi vị, có nhà họ Tang hậu thuẫn. Nhà họ Tang xuất thân thư hương, mấy đời làm quan thanh liêm trong triều đình, được nhiều người đọc sách tôn sùng, điều này chẳng khác gì ủng hộ ngũ hoàng tử.”
“Phụ thân đã lâu không vào triều, cũng không biết nhiều về ngũ hoàng tử, nên khi tiên hoàng hỏi vấn đề này, ông ấy đã thành thật trả lời. Ông ấy chỉ nói tam hoàng tử thông minh tài giỏi, còn ngũ hoàng tử, ông ấy chỉ nói không hiểu rõ lắm nên không tiện bình luận.”
“Về sau những lời này truyền đến tai đương kim hoàng thượng và gieo một mầm tai họa?” Bách Lý Tử Linh bổ sung một câu.
“Đây chỉ là nguồn gốc sự việc mà thôi.” Bách Lý Sách thở dài một hơi.
“Hồng Vạn Sơn mưu phản, nước Nam Trần hỗn loạn. Lúc đó sức khỏe tiên hoàng không tốt lắm, vội vàng lệnh ngũ hoàng tử giám quốc, điều này đã ngầm thừa nhận ngũ hoàng tử chính là thái tử.”
“Lúc đó mọi người trong triều đều cho là như vậy. Ngũ hoàng tử giám quốc, ra lệnh cho quân Hoàng Thanh Sơn ở gần Hồng Vạn Sơn nhất xông lên vây quét phía Tây Nam.”
“Khi đó, Hoàng Thanh Sơn dưới trướng phụ thân, ngũ hoàng tử không có binh phù cũng không có thánh chỉ, tuy được giám quốc nhưng không có quyền điều động binh mã. Không biết đây là tiên hoàng thử thách hay không tin tưởng ngũ hoàng tử nữa.”
“Không có mệnh lệnh của phụ thân, Hoàng Thanh Sơn không thể tự ý rời khỏi doanh trại, nên đã báo lại cho thái giám truyền lệnh lúc đó. Có lẽ sự việc này đã gieo mầm tai hoạ cho phụ thân.”
“Xét tình hình lúc đó mà nói, đang giám quốc mà Hoàng Thanh Sơn không nghe theo sai phái, vậy tức là phụ thân không nghe, thậm chí còn có thể nói rằng phụ thân cố ý, không chụp cho phụ thân cái danh là kẻ phản tặc đã không tệ rồi.”
Bách Lý Sách lại thở dài.
“Phụ thân trung thành với nước Nam Trần, trung thành với hoàng đế cả đời, ngặt nỗi hoàng đế không tin ông ấy. Tiên hoàng không tin ông ấy, cho nên sau khi bình định cuộc nổi loạn của Hồng Vạn Sơn, đã điều ông ấy về phía Bắc đóng quân.”
“Vào thời điểm đó, ở phía Bắc có các bộ tộc của nước Yến Vân quấy nhiễu, không được thái bình. Nhưng phụ thân không để lũ sói thảo nguyên đó vượt quá một bước. Đáng tiếc, đôi khi công lao cũng chỉ là đã từng.”
“Sau khi đương kim hoàng đế lên ngôi, hắn ta rất kiêng dè phụ thân. Phụ thân đã ngăn trở cuộc tấn công của người nước Yến Vân, bảo vệ phía Bắc nước Nam Trần, nhưng điều đó cũng khiến hoàng đế lo lắng, phụ thân thống trị phía Bắc, quyền lực trải rộng, chỉ cần hắt hơi một cái, người trong triều cũng sẽ rùng mình. Hoàng đế sợ ông ấy sẽ trở thành Hồng Vạn Tam tiếp theo.”
Tuy cách hình dung này có hơi quá, nhưng quyền thế của phụ thân cuồn cuộn ngút trời, công cao hơn chủ, không có vị hoàng đế nào thích điều đó.””
“Huống chi, quân đội của nhà họ Bách Lý bất khả chiến bại, khiến người nước Yến Vân không dám xâm lược, cũng trở thành câu cửa miệng của bách tính nước Nam Trần, hoàng đế cũng được, triều thần cũng thế, ai mà không kiêng dè mấy phần. Từ xưa đến nay, một người như vậy sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp.”
Nói đến đây, Bách Lý Tử Linh đã hiểu ý của nhị ca.
“Cho nên trận chiến ở Mai Dương Cốc là do hoàng thượng…” Bách Lý Tử Linh không nói ra những lời tiếp theo, vì nếu nói ra, đó sẽ là tội tru di tam tộc.