Quan Sơn Nguyệt - Chương 197
Xét về mức độ thân thiết, hắn ta đương nhiên thân thiết với nhà họ Bách Lý hơn. Hắn ta không muốn lại kéo nhà họ Bách Lý vào vòng xoáy này nữa, bởi vì hắn ta cảm thấy năm đó lão tướng quân Bách Lý không thích đương kim hoàng đế là có nguyên nhân của mình. Nhưng nếu nhà họ Bách Lý đã tham gia, vì sao lại là Triệu Khởi chứ không phải là Triệu Hoài hắn ta?
“Hoài ca ca, trước tiên huynh đừng vội.” Bách Lý Tử Linh thở dài.
“Làm sao ta có thể không vội được? Nhân mã của lão cửu đã bắt đầu tiến về kinh thành. Dựa theo tốc độ hành quân hiện tại, chưa đến hai ngày, đội quân tiên phong sẽ đến bên ngoài thành Thượng Đô. Hay là nói, hai vị muốn uống rượu mừng của hai nhà nhà họ Lý và nhà họ Tang xong mới suy nghĩ đến chuyện này?”
Triệu Hoài rất giỏi châm biếm người khác, nếu không thì hắn ta cũng không thể nhiều lần không biết xấu hổ trên triều đình.
“Hôm nay các ngươi nhất định phải cho ta một câu trả lời chính xác. Nếu hai người các ngươi ủng hộ lão cửu, ta không có ý kiến. Dù sao mỗi người đều có chí hướng riêng của mình.” Triệu Hoài phất tay áo, trực tiếp ngồi xuống đất, cũng không sợ mặt đất lạnh lẽo trong tháng chạp mùa đông lạnh giá.
Bách Lý Tử Linh chỉ đành tiến lên nắm lấy cánh tay Triệu Hoài: “Hoài ca ca, huynh đứng lên nói chuyện trước đi, mặt đất ở đây rất lạnh.”
“Mặt đất có lạnh cũng không đông chết ông đây được. Tử Linh, nhị ca của muội hồ đồ, muội cũng không thể hồ đồ với đệ ấy đúng không?”
“Quận vương gia, ta cũng hồ đồ rồi. Những năm này, trong triều huynh kéo bè kết phái không ít, còn giở không ít mánh khoé mờ ám ở sau lưng. Sao thế, lúc này lại nổi lên lòng trung thành à? Hoàng thượng cũng trấn áp huynh không ít, còn không cho huynh được phép rời khỏi kinh dù chỉ nửa bước, thân là quận vương gia, lại có biết bao oán hận với hoàng thượng. Xem ra ta đã đánh giá thấp huynh đệ tình thâm giữa quận vương gia và hoàng thượng rồi.”
Bách Lý Sách chợt trở nên cay nghiệt, những lời nói châm chọc này, đừng nói Triệu Hoài không nghe được, mà Bách Lý Tử Linh cũng cảm thấy rất chói tai.
“Trường Phong, là ta đánh giá thấp ngươi rồi. Đại nhân Bách Lý cởi chiến bào xuống làm mưu sĩ khiến Triệu Hoài phải nhìn bằng con mắt khác.” Triệu Hoài cũng không khách khí, trực tiếp phản bác.
“Được đấy, ngươi đã có thể tính kế lên đầu của chính muội muội ruột rồi, đại nhân Bách Lý thật đúng là toán vô nhất sách, thật không lãng phí cái tên của ngươi.” Triệu Hoài lại nói.
“Huynh…”
Triệu Hoài đang trong cơn giận dữ, không nói được lời nào dễ nghe. Bách Lý Tử Linh thấy cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là cách, hơn nữa nàng với nhị ca còn có chuyện chưa nói xong.
“Hoài ca ca, đêm nay huynh trở về trước đi, ta có một số lời muốn nói với nhị ca, trước bình minh sẽ cho huynh tin tức chính xác.” Bách Lý Tử Linh đỡ Triệu Hoài đứng dậy.
Triệu Hoài liếc nhìn Bách Lý Tử Linh một cái, những lời đến bên miệng, lại nuốt xuống. Hắn ta chỉ đành gật đầu, chỉ vào mũi Bách Lý Sách: “Ngươi khiến cả nhà họ Bách Lý đều rơi vào hố lửa, ngươi còn mặt mũi xuống dưới kia gặp lão tướng quân và đại ca không?”
Triệu Hoài tức giận bỏ đi, để lại căn phòng một sự yên lặng chết chóc.
Bách Lý Sách đưa tay chạm vào con đao đặt bên cạnh, ngón tay của y hơi run rẩy, không dám cầm lên, giống như cảm giác được con đao đó cứa vào tay mình.
“Nhị ca, chuyện An Tây Hầu là sao vậy?” Bách Lý Tử Linh tiễn Triệu Hoài đi, lúc trở lại thư phòng bèn khóa cửa lại.
Bách Lý Sách không nói nên lời, ánh mắt dán chặt vào địa điểm được khoanh tròn bằng chu sa trên bản đồ.
“An Tây Hầu đã về kinh rồi, phía Tây Nam không có chiến tranh. Huynh nói đi, hiện tại cũng đã đến nước này rồi, còn có cái gì không thể nói.”
Bách Lý Tử Linh đưa tay cầm con đao đó lên, lập tức rút đao ra khỏi bao, ánh sáng lạnh lẽo của con dao phảng phất như tái hiện lại cảnh tàn sát khốc liệt của năm đó trong ánh nến lung linh.
Bách Lý Sách vô thức đưa tay ra chặn ánh sáng lạnh lẽo, sau đó lại hạ tay xuống cái chân bị què.
Bách Lý Tử Linh tùy ý vung đao, sau đó lại nhét vào bao: “Kiếm của phụ thân ta luôn mang theo. Kiếm của đại ca ta cũng mang về cho Vân Hạo. Mai Dương Cốc, nó là con đao đâm vào tim ta một nhát. Nhưng ta không hy vọng con đao đó sẽ trở thành thanh kiếm nhổ tận gốc nhà họ Bách Lý của chúng ta. Nhị ca, huynh không có con nối dõi, cũng không thành vấn đề. Muội và đại tẩu, nương cũng có thể chết cùng huynh. Nhưng Vân Hạo dựa vào ai bây giờ?”
“Vân Hạo, ta đã phái người đưa nó về quê rồi, đại tẩu của muội cũng đồng ý.” Bách Lý Sách nói.
“Đưa về nông thôn? Khắp thiên hạ, có nơi nào không phải đất của vua. Nếu huynh thất bại, Vân Hạo còn có nơi để trốn sao? Cho dù có, cũng cũng như một con chó hoang chạy trốn khắp nơi, chờ đợi bị người ta làm thịt bất cứ lúc nào.”
“Ngài ấy sẽ không bại, ẩn nấp nhiều năm chỉ một cú đánh này, làm sao có thể bị đánh bại? Muội cho rằng vị nhạc phụ đại nhân đó của ta sẽ liều mạng bảo vệ hoàng thượng sao? Không đâu! Ông ấy sẽ chỉ đứng một bên quan sát, chờ đợi để lại làm một công thần. Về phần An Tây Hầu…” Bách Lý Sách cười rộ lên.