Quan Sơn Nguyệt - Chương 198
“Muội không thấy kỳ lạ sao? An Tây Hầu chính là công thần trấn áp Hồng Vạn Sơn mưu phản năm đó, làm sao hắn ta có thể lên cùng thuyền với Tấn Bắc vương. Không thể không nói, vị đô đốc Hồng này thật sự là lo trước tính sau. Năm đó phản loạn, mắt thấy tình hình không thể cứu vãn, ông ta ta đã phong người đệ đệ cùng mẹ khác cha của mình trở thành anh hùng, thuận lý thành chương mà làm chủ sức mạnh binh quyền, hơn nữa còn trở thành phò mã của nước Nam Trần.”
Bách Lý Tử Linh thật sự rất kinh ngạc trước lời nói của Bách Lý Sách. Không ai có thể nghĩ tới, An Tây Hầu Phùng Khang hiện tại lại là đệ đệ cùng mẹ khác cha của Hồng Vạn Sơn, nói ra, Phùng Khang cũng là cữu cữu của Tấn Bắc vương.
Về mối quan hệ của Phùng Khang và Hồng Vạn Sơn, hầu như không ai biết.
Một mặt, mẫu thân của Hồng Vạn Sơn đã hoà ly với cha ông ta từ khi còn nhỏ, sau đó tái giá mới sinh ra Phùng Khang. Nhưng mẫu thân của họ mất khá sớm, phụ thân của Phùng Khang cũng có nhiều thê thiếp, cho nên không ai có thể liên tưởng hắn ta với Đô đốc Tây Nam lúc bấy giờ.
Nhưng Hồng Vạn Sơn này khá trọng tình cảm. Biết mẫu thân mất sớm, đệ đệ ở nhà họ Phùng không được coi trọng nên đã sắp xếp để Phùng Khang gia nhập quân doanh, nhưng bề ngoài hai huynh đệhọ không hề qua lại với nhau. Chắc là vì Hồng Vạn Sơn ở trong triều đã lâu nên cần một người đáng tin cậy như vậy, đề phòng trong triều xảy ra chuyện, toàn quân không bị tiêu diệt.
Những gì xảy ra sau đó, quả nhiên ứng nghiệm với sự lo trước tính sau của Hồng Vạn Sơn.
An Tây Hầu vào kinh đã không còn là bí mật gì nữa.
Nhưng điều mà Bách Lý Sách không ngờ tới chính là, bí mật này lại là do đô đốc Tây Bắc Chu Thâm nói cho Bách Lý Tử Linh biết.
Lúc chạng vạng, có người đưa tin từ ngoài phủ đi tới, muốn gặp tận mặt Bách Lý Tử Linh, tự xưng là người của phủ đô đốc Tây Bắc. Khi Bách Lý Sách biết chuyện này, người đưa tin đó đã theo Dịch Phong đến nhà giam Đại Lý tự.
Bây giờ, Bách Lý Sách nhìn muội muội chẳng nói câu nào trước mặt mình, trong tất cả mọi chuyện, điều mà y không thể tính trước được nhất chính là muội muội của mình.
Trong kế hoạch của Bách Lý Sách, không có Bách Lý Tử Linh.
Lúc đầu, y muốn Tử Linh ở lại cửa Bắc Lâu, có binh lính trong tay, cho dù tình hình kinh thành có thay đổi thế nào, trong tay có binh cũng sẽ không bị người khác khống chế. Nhưng trận chiến ở cửa Bắc Lâu hao binh tổn tướng, đô đốc Tây Bắc còn theo dõi cửa Bắc Lâu.
Thực ra, mấy tháng trước, đô đốc Tây Bắc Chu Thâm đã khuyên hoàng đế nên chuyển Thanh Châu, nơi vốn thuộc quyền cai quản của đô đốc Tây Bắc ông ấy về dưới quyền cai quản của tướng quân cửa Bắc Lâu, lý do rất đầy đủ, suy cho cùng cửa Bắc Lâu cũng cô độc lơ lửng ở bên ngoài, lỡ như xảy ra chiến tranh, e là Thanh Châu sẽ không thể nào triển khai mệnh lệnh của đô đốc Tây Bắc, cũng không dám vội vàng tiếp viện, điều này sẽ tạo cơ hội cho kẻ địch.
Lúc đó hoàng đế không đồng ý chuyện này.
Bách Lý Sách ở bộ Binh, y biết rất rõ điều này.
Lúc đó hoàng đế không đồng ý, có lẽ là vì cảm thấy quyền lực của Bách Lý Tử Linh quá lớn, dù sao Thanh Châu cũng không nhỏ, hơn nữa Thanh Châu lại là trạm trung chuyển lớn nhất dẫn về phía Tây Bắc, cho nên vị trí của nó vô cùng quan trọng.
Nhưng trận chiến sau đó tại cửa Bắc Lâu đã hoàn toàn ứng nghiệm nỗi lo lắng của Chu Thâm. Sau đó, Chu Thâm dâng tấu lần hai liền thì hoàng đế mới đồng ý đặt Thanh Châu dưới quyền quản lý của tướng quân cửa Bắc Lâu.
Chỉ có điều, Bách Lý Tử Linh ở cửa Bắc Lâu nơi xa lại không biết những chuyện này.
Bách Lý Sách cảm thấy Tử Linh đang bị Chu Thâm nhắm tới, có lẽ ông ấy đã ngửi thấy mùi gì đó, hơn nữa lại đã bắt được Nam Pha. Bách Lý Sách cảm thấy kế hoạch của bọn họ có thể đã bị lộ từ trước, nên mới nóng lòng muốn Tử Linh trở về kinh một chuyến.
Mà những xảy ra tiếp theo không còn nằm trong tầm kiểm soát của y nữa. Tử Linh thực sự đang quay trở về kinh, nhưng trong cung lại truyền ra tin tức, nói hoàng đế có ý chỉ hôn cho Tử Linh, càng đau đầu hơn nữa là chuyện nợ xấu của bộ Hộ.
Bách Lý Sách làm sao cũng không nghĩ tới món nợ xấu này sẽ rơi xuống đầu Tử Linh. Vốn dĩ y muốn Tử Linh trở về kinh, chọn được một mối hôn sự cho Tử Linh sớm một chút, tốt nhất là trước Tết có thể gả đi, như vậy đương nhiên có thể khiến Bách Lý Tử Linh từ chức tướng quân cửa Bắc Lâu.
Như vậy, dù cho kế hoạch của họ có thành công hay không, Bách Lý Tử Linh cũng không liên quan gì đến chuyện này.
Nhưng mà không chuyện nào như ý muốn của y, cuối cùng y chỉ đành giở mánh khoé.
“Nhị ca, ta hỏi thêm một câu nữa.” Bách Lý Tử Linh im lặng hồi lâu mới nói tiếp.
“Muội nói đi, hiện tại đã không có gì là không thể nói.”
“Là huynh muốn giết lão tướng quân Hạ, hay là ý của vị kia?” Bách Lý Tử Linh hỏi.
“Có gì khác nhau sao? Nếu ta đoán không sai, lão tướng quân vốn không có chết, mà mấy đứa cũng đã bắt được người.”
Bách Lý Tử Linh không trả lời, coi như đã ngầm thừa nhận.