Quan Sơn Nguyệt - Chương 199
“Lão tướng quân có uy vọng rất cao trong triều, lúc đầu khi hoàng đế còn là ngũ hoàng tử, chính ông ấy là người liều mạng bảo vệ ngũ hoàng tử lên ngôi. Điều này cũng không có gì kỳ lạ, dù sao sinh mẫu của ngũ hoàng tử cũng có chút quan hệ huyết thống với nhà họ Hạ. Hiện tại, mặc dù lão tướng quân không thể vung đao cưỡi ngựa, nhưng những người từng dốc sức dưới quyền của ông ấy cũng nhờ mối quan hệ với ông ấy mà thường được hoàng đế đề bạt. Cho nên, chỉ cần lão tướng quân vung tay một cái, vẫn còn có rất nhiều người đi theo. Nếu ông ấy còn sống, chẳng khác nào khiến quân đội nước Nam Trần tổn thất thêm mà thôi. Mất đi một mình ông ấy mà có thể nhanh chóng chấm dứt loạn lạc, đó cũng là một loại đại ái. “
Tử Linh thực sự không đồng tình với lời nói của Bách Lý Sách.
Nhị ca của nàng đã sớm không còn là nhị ca của năm đó nữa.
Nàng im lặng đứng dậy, tất cả những chuyện mà nàng chưa hiểu mấy ngày nay, giờ phút này dường như đã hiểu hết rồi.
Sự tình nước Nam Trần sắp thay đổi rồi, nhị ca muốn báo thù, nhà họ Bách Lý đã bị đẩy vào núi đao biển lửa.
Bước chân của nàng hơi loạng choạng, đi được hai bước thì gần như muốn ngã xuống.
Phụ thân và đại ca của nàng vì nước Nam Trần mà đã sống chết chiến đấu, những công lao mà phụ thân nàng đã dành cả cuộc đời để đạt được, có thể không lâu nữa sẽ không còn lại chút gì. Tất nhiên, cũng có thể được kéo lên vị trí cao hơn.
“Nhị ca, ta và huynh không cùng đường, không thể bàn bạc.” Bách Lý Tử Linh đi tới cửa, chậm rãi quay người lại, mấy từ như vậy, giống như từ tận đáy lòng nàng, rơi xuống đất cũng là âm thanh vang vọng.
“Tử Linh, muội muốn đứng ở phía đối địch với nhị ca sao?” Bách Lý Sách hỏi.
Bách Lý Tử Linh nhìn y, ánh mắt phức tạp, cũng không có trả lời.
“Cái chết của phụ thân, cái chết của đại ca, lẽ nào muội quên hết rồi sao? Còn có những huynh đệ đã chết ở Mai Dương Cốc, bọn họ đã đổ máu bỏ mạng vì nước Nam Trần, nhưng lại bị chính người của mình giết chết. Muội có thể không cần phải báo thù cho bọn họ, nhưng ta không thể. Bách Lý Sách ta dù cho phải chiến đấu đến giọt máu cuối cùng, cũng phải khiến những kẻ đó trả giá.”
Đôi mắt của Bách Lý Sách đỏ hoe, giống như tiếng gào thét đến từ địa ngục. Y phải khiến ngọn lửa báo thù cuồng nộ này thiêu rụi tất cả những kẻ nợ máu, cho dù đó có là hoàng đế đi chăng nữa.
“Nhị ca, huynh bảo trọng!”
Bách Lý Tử Linh buông lại lời này, xoay người rời đi.
Trong sân, đại tẩu vẫn luôn đợi sẵn. Nhìn thấy Bách Lý Tử Linh đi ra, vội vàng tiến lên, nói: “Tử Linh, cho dù muội không giúp nhị thúc, muội có thể đừng đối địch với nhị thúc không?”
“Đại tẩu, tẩu hồ đồ rồi!” Sau khi nghe được lời này, Bách Lý Tử Linh đương nhiên biết đại tẩu cũng biết những chuyện này.
“Tử Linh, ta là một nữ nhân, không hiểu những nguyên tắc lớn lao này. Nhưng phu quân của ta đã chết, nếu chàng ấy chết vì chiến đấu bảo vệ quốc gia, đương nhiên ta sẽ vì chàng ấy mà thấy vẻ vang. Nhưng, nếu chàng ấy bị người khác hại chết, ta là thê tử của chàng ấy, làm sao có thể khiến chàng ấy ôm nỗi hận nơi chín suối?”
Bách Lý Tử Linh biết, trù tính việc này chắc chắn không phải một sớm một chiều, nàng muốn khuyên là không thể nào.
Vì vậy, nàng hỏi một câu: “Đại tẩu, những người trưởng thành như chúng ta thì cũng thôi đi, nhưng dựa vào cái gì chúng ta lại làm liên lụy tới Vân Hạo, nó mới bao nhiêu tuổi chứ!”
“Nó… nó sẽ hiểu.”
“Nó sẽ hiểu?” Bách Lý Tử Linh cười khổ, những người này đều điên hết rồi, bị hận thù ép điên hết rồi.
Trước khi bước ra khỏi nhà họ Bách Lý, nàng đi nhìn mẫu thân đang ngủ say một cái, nàng không dám hỏi mẫu thân mình có biết những chuyện này hay không, có lẽ mẫu thân cũng biết.
Nàng cũng không dám hỏi, nhị tẩu có biết những chuyện này hay không, dù sao thì chuyện này có thể sẽ khiến cả nhà họ Bách Lý rơi đầu.
Ra khỏi nhà, Bách Lý Tử Linh loạng choạng đi dọc đường thành Thượng Đô trong đêm khuya.
Bất lực không thể xoay chuyển trời đất, không có cách lựa chọn, đây chính là hoàn cảnh hiện tại của nàng.
Khi nàng gần như ngã xuống, một cánh tay khỏe mạnh đột nhiên chạm vào nàng. Quay đầu nhìn lại, chính là khuôn mặt không nhìn rõ lắm trong đêm tối của Ất Tân.
“Ngươi đi theo ta làm gì?” Bách Lý Tử Linh có hơi bất lực
“Ngài ấy lo lắng cho ngài, bảo ta trông chừng ngài.” Ất Tân thành thật trả lời.
“Hắn có gì mà phải lo lắng, ngươi nhanh chóng rời đi, lúc trời sáng hắn rời khỏi thành thì ngươi đi theo hắn, trở về thảo nguyên rộng lớn của các ngươi đi.” Bách Lý Tử Linh đẩy tay hắn ta ra.
“Tướng quân, ngài ấy đã rời thành ngay trong đêm rồi. Sau khi đến gặp ngài, ngài ấy đã rời khỏi thành rồi.”