NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 200

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 200
Prev
Next

“Lúc đó… ngay trong đêm…” Cổng thành đã đóng chặt từ lâu, suốt đêm ra khỏi thành, nàng thực sự đã coi thường nhóc sói con này.
Bách Lý Tử Linh nhanh chóng hiểu ra, hỏi: “Hắn cùng Tấn Bắc vương…”
Lời này nàng không dám tiếp tục nói nữa, người có thể bán chiến mã cho Tấn Bắc vương không thể nào là một tiểu thương hay người bán hàng rong, mà Tiêu Tông Nguyên của tộc Hùng Ưng và Mạc Xa của tộc Tuyết Lang đều không thể làm chuyện ngu ngốc như vậy. Chỉ có thể là hắn, tiểu nhi tử của lão Lang vương.
Tương tự như vậy, khi Tấn Bắc Vương đã nhận ngựa chiến, không thể nào hắn ta lại không mang đến lợi ích cho Mộc Tô Hoà. Hắn muốn đoạt lại ngai vàng của Lang vương thì cần phải có sức mạnh, đây là điều hiển nhiên.
Vì vậy, việc hắn rời khỏi cửa Bắc Lâu đến kinh thành là điều đã được lên kế hoạch từ lâu, thậm chí đảo loạn kinh thành cũng có thể liên quan đến hắn.
“Nói đi, hắn còn có chuyện gì mà ta không biết nữa.” Bách Lý Tử Linh nhìn Ất Tân.
“Ngài ấy…từng nghĩ, sẽ đánh ngài bất tỉnh, đưa ngài trở về thảo nguyên.”
“Đánh ngất?” Bách Lý Tử Linh nhỏ giọng chửi rủa một cái: “Còn gì nữa?”
“Ngài ấy để lại cho ngài một ít nhân thủ, nói có thể ngài sẽ cần đến.” Ất Tân lại nói.
“Ta cần hắn để lại nhân thủ? Ông đây…” Bách Lý Tử Linh muốn nói nàng muốn dưới trướng của mình loại người nào không có, cần hắn để lại người. Nhưng những lời này còn chưa nói ra khỏi miệng, bởi vì bây giờ nàng chỉ là một vị tướng quân không binh không lính, trong tay không có quyền lực cũng không có một ai.
Bách Lý Tử Linh trở lại nhà giam Đại Lý tự trước khi trời sáng.
“Bây giờ ngươi đi ra ngoài, đi đến phủ quận vương Phù Phong một chuyến…” Bách Lý Tử Linh ghé sát vào tai Dịch Phong, thấp giọng nói vài câu, sau đó lại nói: “Ngươi không cần phải về phủ, khi cổng thành vừa mở, trực tiếp ra khỏi thành về phía Tây Bắc, gặp tận mặt đô đốc Chu.”
Bách Lý Tử Linh nói xong, nàng nhấc áo bào lên, dùng sức kéo xé toạc một góc áo trong. Sau đó, nàng cắn ngón tay và viết một chữ lên áo choàng: xích (đỏ – tượng trưng cho cách mạng)
“Tướng quân, vậy ngài ở đây…” Dịch Phong dù tuổi còn nhỏ, nhưng nhóc cũng biết tình thế nguy ngập, không chỉ có nhà họ Bách Lý mà toàn bộ nước Nam Trần đều đang gặp nguy hiểm, bây giờ tướng quân ở trong ngục, xung quanh không có ai, đương nhiên nhóc cảm thấy lo lắng.
“Đừng lo lắng, nếu ta dễ dàng bị người ta giết, cái danh hiệu Mẫu Dạ Xoa này cũng uổng phí rồi. Mau đi đi, nếu không sẽ có biến.”
Bách Lý Tử Linh tiễn Dịch Phong đi, lại nằm ở trên giường còn dư lại hơi ấm của Dịch Phong.
Nhị ca nàng đã kể cho nàng nghe mọi chuyện, nhưng y đã dự liệu trước cho dù khi nàng biết, nàng cũng không thể làm gì được.
Một trận đại chiến sắp xảy ra.
Bách Lý Tử Linh nhẹ nhàng thở dài, lửa than trong phòng giam đã tắt, nàng vừa mới từ bên ngoài trở về, trên người vẫn còn hơi lạnh, mà một chút hơi ấm của Dịch Phong còn dư lại cũng đã nhanh chóng biến mất, lúc này nàng thật sự hơi lạnh.
Cửa phòng giam mở ra, một cai ngục mang theo lửa than bước vào, khiến bên trong phòng giam ngay lập tức nóng lên.
Bách Lý Tử Linh lặng lẽ nhìn người cai ngục đó, mới sáng sớm đã thêm than, cho dù là ở trong phủ của mình cũng không có sự hầu hạ tốt như vậy.
Nhìn dáng vẻ này, là người đợi trong nhà giam để động thủ, thực sự đợi đến nỗi có chút hoảng sợ.
Người cai ngục đó cúi đầu không nhìn rõ mặt, hơn nữa ánh nến trong phòng giam u ám, hắn ta lại cố ý tránh đi, Bách Lý Tử Linh càng nhìn không rõ.
Bách Lý Tử Linh yên lặng chờ đợi người đó động thủ, tuy bây giờ nàng không có vũ khí thuận tay, nhưng cho dù nàng tay không tấc sắt, cũng sẽ không để cho hắn ta chiếm được hời.
Chỉ thấy người cai ngục đó đặt lửa than xuống, quay người muốn rời đi. Bách Lý Tử Linh đang hoang mang, tự hỏi có phải mình nghĩ nhiều rồi hay không. Nhưng suy nghĩ không nhanh bằng hành động, nàng đã động thủ rồi.
Người đó phản ứng nhạy bén, nghiêng mình một cái đã có thể né tránh đòn tấn công của Bách Lý Tử Linh. Bách Lý Tử Linh lập tức xoay người, lại tấn công lần nữa, người đó đưa tay chặn lại, cuối cùng hai người cũng đối diện với nhau.
“Lưu Cường!”
Đây là cai ngục Lưu Cường, nhưng một cai ngục có thể có công phu tốt như vậy sao? Hắn ta lại có thể né được đòn tấn công của nàng.
“Ngươi không phải Lưu Cường!” Bách Lý Tử Linh lại nói.
“Ánh mắt của tướng quân thật tốt.” Người đó mỉm cười, trái lại thanh âm nghe đặc biệt quen thuộc.
Lúc này Bách Lý Tử Linh mới buông tay ra, mang theo mấy phần châm biếm nói: “Công tử nhà các ngươi còn thật sự sợ ta chết, còn có thể đưa ngươi đến nhà giam Đại Lý tự.”
Trở lại giường, Bách Lý Tử Linh gối lên hai cánh tay.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 200"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com