Quan Sơn Nguyệt - Chương 203
“Nếu ngài ấy không có cách đối phó thì sao đô đốc Tây Bắc lại phái người đưa tin cho ngài ấy trong đêm được? Ta không ngờ Chu Thâm lại coi trọng một nha đầu như nó.”
Đô đốc Tây Bắc Chu Thâm?
Tang Cát hơi kinh ngạc. Trước đây y chỉ nghe nói lúc còn ở bộ Binh, Chu Thâm và Bách Lý Sách không hòa thuận lắm, mà y ở cửa Bắc Lâu hai năm, Bách Lý Tử Linh cũng không có quan hệ cá nhân nào với Chu Thâm chứ đừng nói đến chuyện qua lại. Nếu như không tính là qua lại thì chỉ có trận chiến ở cửa Bắc Lâu vào vài tháng trước, Chu Thâm phái Hàn Kỳ gấp rút đến cửa Bắc Lâu tiếp viện trong đêm thôi.
Đô đốc Tây Bắc là quan nhất phẩm, mà lúc đó tướng quân Bắc Lâu mới là quan tam phẩm, xét về cấp bậc thì Chu Thâm cao hơn Bách Lý Tử Linh. Xét về tuổi tác thì Chu Thâm lớn hơn rất nhiều, nói về sự từng trải thì Chu Thâm cũng phong phú hơn, nhưng Bách Lý Tử Linh lại giàu kinh nghiệm chiến đấu, chỉ vượt qua Chu Thâm điểm này.
“Bây giờ ngài ấy ở trong đại lao, muốn thả ngài ấy ra ngoài chỉ cần một lời nói mà thôi. Nhưng nếu thả ngài ấy ra ngoài, ngài ấy có thể làm gì? Định làm thế nào? Cơ hội chiến thắng là bao nhiêu? Lão nhị, con nghĩ tới chưa?”
Lời nói của thượng thư Tang đầy sự trù tính và lắm mưu nhiều kế.
“Phụ thân, đừng nói con không biết những chuyện này, cho dù biết, con cũng không thể nói với người. Lập trường của phụ thân không rõ ràng, nếu con nói cho người biết tất cả, lỡ như người phản bội tướng quân, con bỗng trở thành kẻ bất trung bất nghĩa, sao con còn mặt mũi gặp tướng quân được?”
“Con…”
Thượng thư Tang bị nhi tử oán trách, không nhịn được, tức giận nói: “Con thì biết cái gì. Con mới vào triều được mấy năm, biết gì là triều cục, con hiểu quốc gia đại sự như thế nào không?”
“Phụ thân, có lẽ con không hiểu, nhưng con sẽ không bao giờ làm người bất trung bất nghĩa. Con không quan tâm người chọn thế nào. Phụ thân, con nhất định sẽ đứng về phe tướng quân. Nếu ngài ấy chiến đấu, con sẽ chiến đấu đến cùng; nếu ngài ấy thờ ơ không quan tâm, con cũng có thể giả câm giả điếc; nếu ngài ấy lên ngôi, con vẫn đứng về phía ngài ấy. Lựa chọn của ngài ấy sẽ không bao giờ sai.”
“Hừ, tên tiểu tử hỗn láo này. Lúc trước bảo rằng để ngài ấy làm thê tử của con thì con nhảy cẫng lên đòi sống đòi chết, dù thế nào cũng không đồng ý. Giờ thì hay rồi, lại muốn cùng sống chết với ngài ấy. Lão nhị này, rốt cuộc nó cho con uống mê dược gì thế, tốt nhất là con nên tỉnh táo lại cho ta.” Thượng thư Tang đâu thể chấp nhận lời nói này, ông ấy vẫn luôn cho rằng lão nhị thông minh nhất, sao lại không hiểu rõ chuyện này bằng lão đại chứ.
“Phụ thân, con chưa bao giờ tỉnh táo hơn lúc này. Mà là phụ thân, sau khi phụ thân lên chức cao, người còn nghĩ đến người dân Nam Trần không? Có lẽ người chỉ nghĩ đến bản thân mình thôi nhỉ?”
Hôm nay, dường như Tang Cát đã tuôn tất cả những lời có thể và không thể nói ra ngoài.
Nói xong, y cảm thấy cả người thoải mái hơn rất nhiều.
Y không thể thay đổi quyết định của phụ thân nhưng y vẫn hy vọng phụ thân mình sẽ không trở thành “phản thần”.
Nếu Bách Lý Tử Linh lên ngôi đó, y nhất định sẽ đi theo nàng chỉ là lời nói ngoài miệng thôi. Chứ y biết rõ Bách Lý Tử Linh sẽ không làm phản thần.
Đi từ trong nhà ra đã thấy lụa đỏ được treo trước cửa phủ. Ngày mai chính là đại hôn của y, cũng không biết cuộc hôn nhân này có thành công viên mãn không
Tang Cát quay lại nhìn cửa phủ, dải lụa đỏ cực kỳ nổi bật, giống như máu tươi vẩy lên trên cửa vậy.
Trong thâm cung, thoạt nhìn cuộc sống ở đây bình lặng như nước đọng nhưng lại tiềm ẩn sóng gió khắp nơi.
Tang Cát đứng đợi ở ngoài viện khoảng một nén hương mới thấy cung nhân đi tới, nói rằng Thái hoàng quý phi đã rửa mặt xong, mời Tang Cát vào trong nói chuyện.
Trong cung của Thái hoàng quý phi mới dọn bữa sáng xong, thức ăn được xếp trong chén đĩa tinh xảo, trông có vẻ thanh đạm. Món cháo thơm phức vừa dâng lên vẫn còn thoang thoảng mùi gạo kê.
“Nghe nói gần đây con rất bận, sao sáng sớm đã đến chỗ của ta rồi?” Thái hoàng quý phi nhìn thấy Tang Cát, trong lòng rất vui vẻ.
“Đã lâu không gặp cô mẫu nên con đến thỉnh an ngài.”
“Ồ, lão nhị nhà chúng ta thật khéo ăn nói, còn có lòng nhớ tới một bà già như ta nữa.” Thái hoàng quý phi cười nói.
“Cô mẫu không già, cô mẫu vẫn còn trẻ lắm.”
Nịnh vài câu xong, Tang Cát dùng bữa sáng cùng Thái hoàng quý phi.
“Đại hôn ngày mai xảy ra chuyện gì thế?” Tang Cát chưa ăn được vài miếng đã bị cô mẫu hỏi.
“Sao cô mẫu lại hỏi vậy?” Tang Cát không trả lời mà hỏi ngược lại.
Thái hoàng thái phi liếc những cung nhân một cái, ý bảo bọn họ lui xuống dưới, sau đó mới buông bát đũa, nói: “Phụ thân con vẫn luôn cân nhắc thời thế, không khiến người khác lo lắng. Nhưng mà…”