NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 206

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 206
Prev
Next

Bách Lý Tử Linh vừa cười vừa nói, nhét một miếng thịt dê lớn vào miệng, còn chê một câu: “Thịt dê này… vẫn là thịt dê Tây Bắc ăn ngon. Thịt dê Thương Đô không bằng được.”
“Tướng quân, sao ta lại cảm thấy ngài rất lắm mưu nhiều kế vậy?” Có lẽ Ất Tân cảm nhận được gì đó trong nụ cười của nàng.
“Trước đây ta vẫn cho rằng ngài ấy đã thông minh lắm rồi, bây giờ ta mới nhận ra hai ngài mà mưu tính hại người khác thì chẳng khác nhau tí nào.”
“Này, ngươi đang khen ta hay khen hắn vậy?”
Vừa nhắc đến sói con, Bách Lý Tử Linh đã thấy hơi chua xót. Sói con mới đi được vài canh giờ mà nàng đã không cầm lòng được rồi.
“Hắn đó, chắc kiếp trước hắn là một con hồ ly biến thành. Lúc thì ngoan ngoãn khiến người khác đau lòng, lúc thì cực kỳ quấn người, có đôi khi lại rất tàn nhẫn… Nhưng ta thích hết!”
Ất Tân bỗng nhiên bị nhét cẩu lương đầy miệng, còn bị ép phải ăn nên hắn ta cảm thấy hơi ngấy.
“Nam Trần đã nổi gió, trông giống như một trận bão tố. Liệu trên thảo nguyên có thái bình không? Sớm muộn gì hắn cũng thay thế Mạc Xa và trở thành Lang Vương mới. Cho dù hắn không nói ra, nhưng ta biết trong mắt hắn có máu, trong lòng có hận, hoặc hắn chết hoặc Mạc Xa chết, nếu không sẽ không bỏ qua.”
Bách Lý Tử Linh thở dài, nàng cũng không ăn nổi nữa.
“Ất Tân, hắn có cơ hội chiến thắng không?” Bách Lý Tử Linh hỏi.
Lúc Bách Lý Tử Linh ở trong ngục đang lo lắng cho con sói con thì Mộc Tô Hòa đã ra khỏi phạm vi của kinh thành, tiến thẳng đến phía Bắc.
Mùa đông khắc nghiệt, càng đi về phía Bắc tuyết rơi càng nhiều, khí trời càng thêm lạnh giá.
Mộc Tô Hòa ngồi trên lưng ngựa, ngoảnh lại nhìn kinh thành, hắn đã đi khỏi nơi phồn hoa kia, cũng đang dần cách xa tướng quân của hắn.
“Công tử, đi nhanh thôi, tối nay có thể sẽ có tuyết, chúng ta phải vượt qua ngọn núi này trước khi tuyết rơi. Nếu tuyết rơi thì đường núi này không dễ đi nữa.” Hô Diên Huyên nói.
“Hô Diên Huyên, ngươi có biết lần đầu tiên ta đến Thượng Đô là lúc nào không?”
“Thuộc hạ không biết.”
“Mười hai tuổi! Năm mười hai tuổi là lần đầu tiên ta cùng với Ất Tân và Hồ Quả Nhi đến thành Thượng Đô. Năm đó lão tướng quân Bách Lý vẫn còn là rường cột của Nam Trần, là thành lũy không thể phá vỡ của phòng tuyến phương Bắc. Ta bèn tìm người chuyên nghe ngóng tin tức của phủ tướng quân, chỉ dám đứng từ xa nhìn chứ không dám lại gần. Lúc đó ta đã nghĩ, nếu ta có một vị tướng quân anh dũng thiện chiến và trung thành như thế, sao còn phải băn khoăn không đoạt lại được ngôi vị Lang vương này. Không chỉ ngôi vị, có khi còn thâu tóm được cả Yến Vân.”
Đây là lần đầu tiên Hô Diên Huyên biết mục tiêu của Mộc Tô Hòa không chỉ mỗi tộc Tuyết Lang, mà là cả ba tộc của Yến Vân.
Một đứa nhỏ mười hai tuổi lại có lý tưởng lớn lao đến vậy, người khác nhìn vào cũng chỉ thấy hắn đang suy nghĩ viển vông.
Hơn nữa lúc Mộc Tô Hòa mười hai tuổi vẫn đang bị cầm chân ở thảo nguyên Tuyết Sơn, không ai quan tâm đến sống chết của hắn.
“Cơ đồ bá nghiệp của công tử sẽ sớm thành hiện thực thôi.” Hô Diên Huyên nịnh nọt.
“Sẽ thành hiện thực sao?” Mộc Tô Hòa nhìn về phương xa, chính hắn cũng chẳng rõ ràng.
“Ngươi nói xem, đại ca của ta sẽ bố trí mai phục ở chỗ nào?” Mộc Tô Hòa lại hỏi.
“Bẩm công tử, trên đường đi chúng ta đã cẩn thận lắm rồi, chưa chắc đã bị phát hiện. Huống chi dọc đường còn có người tiếp ứng, dù có mai phục cũng không…”
“Ngươi đó, vẫn không hiểu đại ca ta rồi. Đuổi giết suốt quãng đường từ cửa Bắc Lâu đến kinh thành mà không buông tha, sao có thể bỏ qua một cơ hội tuyệt vời là đoạn đường ta trở về này được. Đi thôi, chúng ta có thể sống sót qua được ngọn núi này rồi nói tiếp.”
Mộc Tô Hòa thúc nhẹ vào bụng ngựa, chạy vút đi trên đường cái. Hô Diên Huyên bám sát theo sau, những lời vừa rồi của Mộc Tô Hòa làm trái tim y thắt lại.
Đường về tộc Tuyết Lang vẫn còn dài, nếu Mạc Xa giải quyết người ngay trong địa phận của nước Nam Trần, còn có thể nhân cơ hội ăn vạ một trận.
Hiện giờ Nam Trần vẫn chìm trong nội loạn, bất kể là đương kim hoàng thượng hay cái vị tạo phản kia đều không mong muốn xuất hiện thêm kẻ thù từ bên ngoài. Cho nên chỉ cần Mộc Tô Hòa chết ở nước Nam Trần, Mạc Xa mà mở miệng thì Nam Trần không thể không đồng ý.
Hai người thúc ngựa chạy vào núi, càng đi sâu vào trong càng ít dấu chân người.
Cảnh tượng cành khô cỏ héo, quạ chết trên cây cổ thụ trông rất tiêu điều.
Đây không phải con đường duy nhất về tộc Tuyết Lang nhưng lại là con đường gần nhất. Qua ngọn núi này sẽ đến một vùng đồng bằng, ra roi thúc ngựa thêm khoảng một ngày là có thể tiến vào địa phận của tộc Tuyết Lang.
Năm đó, lần đầu tiên Mộc Tô Hòa vượt núi đến kinh thành là đang giữa hè.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 206"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com