Quan Sơn Nguyệt - Chương 207
Trời hè nhiều muỗi, cũng nhiều thú dữ rắn độc.
Tuy khi đó bọn họ không gặp thú dữ nhưng lại đụng phải rắn độc. Ất Tân bị rắn cắn, may mà Hồ Quả Nhi biết giải độc, nếu không ắt hẳn đã phải bỏ mạng.
May mắn là vượt núi vào mùa này sẽ không gặp phải rắn độc, dù gì Hồ Quả Nhi cũng không đi cùng hai người.
“Hồ Quả Nhi cũng nên trở lại rồi chứ?” Mộc Tô Hòa bỗng lên tiếng hỏi.
“Tây Đà loạn rồi, dù có lấy được đồ hay không thì giờ này nàng ấy cũng nên về rồi.” Hô Diên Huyên nói xong lại nhìn trời xem thời gian, nói: “Công tử, đến tảng đá phía trước thì dừng lại uống thuốc rồi đi tiếp nhé.”
Mộc Tô Hòa ngẩng đầu nhìn, đường núi nhỏ hẹp rất không an toàn, hắn đã nhảy xuống ngựa dắt bộ từ lâu.
Để có thể nhanh chóng về tộc Tuyết Lang, hai người đều không đem theo hành lý. Nhưng thuốc của Mộc Tô Hòa tuyệt không thể thiếu, đó là bảo vật cứu mạng hắn.
Hô Diên Huyên nhóm lửa hâm nóng thuốc ở trên tảng đá, Mộc Tô Hòa thì cảnh giác quan sát bốn xung quanh.
Nơi này quá an tĩnh.
Bọn họ đã vào núi được một lúc, tuy ngọn núi yên ắng, mùa này không có người đi lại, bên đường là một mảng tuyết trắng tinh khôi chưa từng có dấu chân người.
Nhưng sự im lặng của chỗ này quá kì lạ, ngay cả một tiếng chim cũng không có.
Mộc Tô Hòa thuận tay nhặt một cành củi lên, chọc nhẹ vào người Hô Diên Huyên, đợi gã vừa quay đầu bèn ra hiệu bằng ánh mắt.
Hai người đi một mạch đến giờ đã thấm mệt, dừng lại uống thuốc cũng là để bản thân nghỉ ngơi một lát.
Nhưng người khác chưa chắc đã muốn bọn họ có cơ hội này.
Trên núi và dưới núi vang lên tiếng bước chân, Hô Diên Huyên vội đứng dậy, bảo vệ Mộc Tô Hòa ở sau lưng.
Một đám người bao vây bọn họ lại, không thèm mở lời mà thẳng tay vung đao chém xuống.
Với võ công của Hô Diên Huyên, lấy một địch mười cũng không thành vấn đề, nhưng phải bảo vệ một người sau lưng, lại còn trên đường núi chật hẹp thì vẫn hơi vất vả.
Tuy Mộc Tô Hòa biết chút công phu, nhưng những sát thủ này có võ nghệ cao cường, không đến đường cùng hắn sẽ không tự dâng mình lên.
Chẳng mấy chốc hắn đã bị ép đến đường cùng.
Lúc Hô Diên Huyên bị mấy người vây công, không kịp chú ý đến Mộc Tô Hòa, hai người bỗng chốc bị tách ra.
Mộc Tô Hòa tự biết với thể lực của bản thân chỉ sợ chạy lên núi chưa được bao xa đã bị bắt lại. Hắn chỉ đành chạy xuống dưới chân núi, ít nhất cũng không tốn quá nhiều sức lực.
Nhưng trước đó hắn còn phải giao đấu với một sát thủ.
Mộc Tô Hòa không có binh khí, chỉ có một vật nhìn như trang sức ở đai lưng là vũ khí vừa tay nhất. Hắn kéo nhẹ xuống quấn trên tay, tên sát thủ cũng không đợi hắn chuẩn bị xong đã lao thẳng đến.
Hô Diên Huyên thấy thế, muốn thoát khỏi vòng vây đến cứu Mộc Tô Hòa lại bị tên sát thủ kia chặn lại. Những kẻ này chịu trách nhiệm kéo chân gã, còn người khác sẽ lựa thời cơ kết liễu Mộc Tô Hòa.
Trải qua hai lần bị truy sát, một lần là trên đường từ Thanh Châu về cửa Bắc Lâu, lúc đó hắn đi cùng Bách Lý Tử Linh. Bởi vì có Bách Lý Tử Linh bên cạnh, hắn chưa từng phải lo lắng về an toàn của bản thân. Nhưng lần đó cũng thật nguy hiểm.
Lần thứ hai là trên đường từ Thanh Châu đến kinh thành, lần đó có Liễu Tùng Lam và lão Mục nên bọn họ trốn thoát rất thuận lợi.
Còn lần này chỉ có hai người, không có ai cứu giúp, đành liều chết một phen.
Mộc Tô Hòa vung vẩy đai lưng trong tay, đọ sức với tên sát thủ giữa cảnh tàn sát khốc liệt. Quá trình giao chiến với sát thủ của hai lần trước đã khiến người khác học được vài điều. Những kẻ này từ đầu đến cuối đều cùng một kiểu, nước đi giống hệt nhau.
Mộc Tô Hòa khéo léo tránh được vài đòn công kích của sát thủ, tự thấy thực lực bản thân không đấu nổi, chỉ còn lại một kế cuối cùng, đó là chạy trốn.
Hắn tin rằng Hô Diên Huyên có thể an toàn thoát thân.
Vậy nên lúc xoay người chạy xuống núi, hắn không hề do dự chút nào. Không có hắn vướng chân, Hô Diên Huyên sẽ giết người dễ dàng hơn.
Tên sát thủ cũng lập tức đuổi theo sau, một người chạy, một người đuổi trên đường núi trông có vẻ không hài hòa.
Mộc Tô Hòa chưa chạy được bao xa, bỗng biến mất không thấy tăm hơi. Tên sát thủ rối rắm, rõ ràng vừa thấy người vọt qua tảng đá lớn, vừa nãy còn thấy cái đầu thấp thoáng, sao giờ đã không còn bóng dáng đâu nữa rồi.
Người đó còn chưa kịp quan sát kĩ đã cảm giác sau lưng có một luồng sát khí đánh úp đến, bèn giơ đao lên đỡ theo bản năng, chỉ nghe “keng” một tiếng vô cùng chói tai.
Người tập kích sau lưng tên sát thủ là lão Mục, lúc này gã ta lại xuất hiện ở đây, nhìn sao cũng thấy không phải chuyện tình cờ.
Võ công của lão Mục vô cùng cao siêu, chỉ qua mấy hiệp đã đâm trúng chỗ hiểm của sát thủ, tên đó ngã trên mặt đất, máu tươi chảy thành dòng, chỉ còn thoi thóp một hơi thở.
Lúc này Mộc Tô Hòa mới ló đầu từ sau tảng đá ra, đi lên nhìn thoáng qua tên sát thủ, cười nói: “Vất vả rồi.”
“Ta nói này tiểu công tử, bản lĩnh chạy trốn của người quá xuất sắc.” Lão Mục trêu chọc.
“Quá khen quá khen, là do biết ngươi đang ở bên dưới, nếu không ta cũng không dám chạy bừa xuống.”
“Ha ha, bị người phát hiện rồi. Nói ta nghe, khi nào thì người biết ta theo phía sau?” Lão Mục khẽ lắc đầu.
“Từ lúc ra khỏi thành. Tùng Lam tỷ thật chu đáo.”
“Không phải ngài ấy chu đáo, ai bảo người là tâm can bảo bối của tướng quân, không che chở bảo vệ người, ngài ấy sợ tướng quân không an tâm thôi.” Lão Mục cười nói.
Hai người đang nói chuyện, Hô Diên Huyên vội vàng phi xuống, mặt mày lo lắng đến trắng bệch ra, nhìn thấy Mộc Tô Hòa bình an vô sự đứng đó mới thầm thở phào một hơi.