Quan Sơn Nguyệt - Chương 208
“Lúc ăn sáng ở thị trấn, công tử nói Lão Mục đang đi theo phía sau, ta còn không tin. Có vẻ như ta đã phí sức luyện tập công phu rồi.” Hô Diên Huyên nói.
“Công phu của ngươi cũng khá tốt. Nhưng năng lực nhìn thấu nguy cơ lại không bằng tiểu công tử. Bản lĩnh của hắn là do trời sinh rồi.” Lão Mục cười nói.
“Chỗ này không nên ở lâu. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng vượt qua ngọn núi này rồi nói tiếp.” Mộc Tô Hòa thấy trong núi nổi gió, cảm thấy tiết trời có thể xấu đi nên hơi lo lắng.
Ba người vội vã lên đường.
Có lẽ đời này sẽ không có ai phát hiện mấy tên sát nhân bị giết rơi xuống sơn cốc. Chẳng mấy chốc chúng sẽ bị dã thú trên núi ăn thịt, thậm chí không còn sót lại cả xương thì càng không có ai biết bọn chúng đã chết ở đây.
Khi ba người vượt qua đỉnh núi đã là buổi chiều, dù đường xuống núi dễ đi nhưng lúc này gió đã thổi mạnh.
“Tiểu công tử, trong tiết trời này, chúng ta tìm chỗ lánh tạm trước rồi đi tiếp sau. Nếu không mọi người sẽ bị thổi bay mất.”
Gió bắc gào thét, rét đến thấu xương, Mộc Tô Hòa lớn lên ở thảo nguyên Tuyết Sơn, đã sớm quen với cái lạnh. Hô Diên Huyên sống trong tộc Tuyết Lang ở phía bắc quanh năm nên cũng chịu được, nhưng Lão Mục thì không.
“Lão Mục, chưởng quỹ Liễu của ngươi thường xuyên buôn bán ở phương Bắc, ngươi cũng đi theo nàng ta đến đó không ít lần, sao vẫn sợ lạnh như thế?” Hô Diên Hiên trêu chọc.
“Tuy chưởng quỹ của chúng ta buôn bán ở phương Bắc, nhưng ngài ấy không hề đến đây vào mùa đông, lập xuân tiết trời ấm lên thì mới đến phương bắc, lúc đó cũng không lạnh đến thế. Bộ xương già này của ta sắp bị thổi thành cái sàng rồi.”
“Không thể qua đêm ở trên núi này, ngoài mãnh thú ra, ban đêm mà có tuyết rơi, ngày hôm sau có thể không tìm được đường, nếu lạc trong núi thì sẽ chết đấy. Vì vậy, mọi người nhanh lên, xuống dưới chân núi rồi tìm chỗ sưởi ấm và ăn gì nóng sau.”
Cơ thể và xương cốt của Mộc Tô Hòa không còn khỏe mạnh như trước, dù sao độc tố còn sót lại của Trường Lạc vẫn chưa đào thải hết. Không thể bị cảm lạnh, cơ thể quá lạnh sẽ khiến độc tính phát tác, bây giờ vẫn đang trên đường, đúng là liều mạng mà.
Lúc này không thể dừng lại nên dù cơ thể Mộc Tô Hòa đã rất mệt mỏi nhưng vẫn phải lao xuống núi.
“Công tử, để ta cõng ngài.” Lúc nhìn thấy môi của Mộ Tô Hòa hơi trắng bệch, Hô Diên Huyên mới hoảng sợ. Sao gã lại quên chất độc còn sót lại trên người chủ tử vẫn chưa được loại bỏ hết chứ.
“Không sao đâu, ta vẫn có thể đi được.” Mộc Tô Hòa không muốn Hô Diên Huyên cõng mình.
“Ngài đã như thế này rồi, đi gì mà đi. Hơn nữa, ta chạy nhanh, cõng ngài trên lưng vẫn có thể xuống núi nhanh được.”
Lão Mục nhìn thoáng qua Mộc Tô Hòa, môi trắng bệch, sắc mặt cũng tái nhợt. Gã ta thật sự sợ hắn sẽ chết ở trên đường.
“Tiểu công tử nhanh lên đi, gã chạy không nổi nữa thì đổi sang ta.” Lão Mục nói.
Mộc Tô Hòa vẫn muốn tự mình đi, nhưng Hô Diên Huyên không để hắn nói gì nữa, bèn vác hắn lên vai, chạy chậm xuống núi.
Tuyết rơi.
Gió bắc vẫn thổi ào ào như quỷ khóc sói gào thảm thiết.
Dưới chân núi có một hộ nông dân sinh sống, nhà cửa đơn sơ nhưng cũng là nơi có thể che gió tránh tuyết. Hơn nữa trong nhà còn có bếp lò và giường đất để sưởi ấm, so với thế giới gió tuyết bên ngoài thì ấm áp vô cùng.
Mộc Tô Hòa nằm trên giường, Hô Diên Huyên vừa hâm nóng thuốc cho hắn uống xong, lúc này hắn đã ngủ rồi.
Lão Mục lấy một điếu thuốc, rít hai hơi. Nồi khoai lang luộc do người nông dân đưa vẫn còn nóng, gã ta đưa một củ cho Hô Diên Huyên vừa mới ngồi xuống.
“Cơ thể của tiểu công tử không sao chứ?” Lão Mục lo lắng hỏi.
“Không có gì đáng lo lắm, thuốc rất hữu hiệu. Nếu không phải tiết trời hôm nay xấu thì ngài ấy cũng không bị như thế.”
Hô Diên Huyên cắn một miếng khoai lang luộc, rất ngọt, nhưng vẫn khá nóng khiến gã phải hít hà, sau đó mới nuốt thứ đó xuống bụng.
“Ta chỉ có thể đưa các ngươi đến biên ải. Sau khi qua biên ải, hai ngươi phải tự mình đi đoạn đường còn lại.” Lão Mục lại rít thêm một hơi thuốc.
“Khi trở về hãy thay ta cảm tạ chưởng quỹ Liễu. Nếu sau này đến phương Bắc mà gặp chuyện gì khó khăn thì thông báo cho ta, Hô Diên Huyên nhất định sẽ không màng sống chết.”
“Tướng quân Hô Diên khách sáo quá. Lúc trước ta đã nói rồi, chưởng quỹ của chúng ta vì tướng quân. Chỉ mong sau khi tiểu công tử làm Lang Vương, sẽ không lấy oán báo ân tướng quân.”
Lời nói hơi gây mất hứng nhưng Lão Mục thật sự lo lắng điều này.
Ba tộc ở Yên Vân, dù là tộc Tuyết Lang hay là tộc Hùng Ưng đều cướp bóc rất nhiều ở biên giới Nam Trần. Cũng may tộc Thương Khung nằm trong nội địa Yên Vân, không tiếp giáp với Nam Trần, nếu không thì cũng khó tránh khỏi chuyện cướp bóc này.
Màn đêm bao phủ khắp nơi, tuyết vẫn đang rơi.
Thành Thượng Đô đã lất phất vài bông tuyết, tiết trời bỗng nhiên lạnh hơn.
Nước Nam Trần khó mà vượt qua mùa đông này được.
Trước khi trời tối, Bách Lý Tử Linh nhận được tin hôn lễ của hai nhà Lý Tang bị hủy bỏ. Đại doanh phòng vệ phía Đông đóng quân ở nội thành Thượng Đô đã tăng cường tuần tra, còn đại doanh phía Tây đóng quân ở ngoài thành cũng bắt đầu điều động đến mấy cửa khẩu quan trọng. Xem ra thật sự phải đánh trận rồi.
Nàng còn nghe nói tối hôm qua, Vũ Lâm quân trong cung đã đến phủ đệ của Tấn Bắc Vương, nhưng cả tòa vương phủ trống trơn không có người, hơn nữa không ai biết tại sao hắn ta lại rời đi.
Bách Lý Tử Linh cũng không hề ngạc nhiên với chuyện này.
Người ta đã chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn đã trốn thoát từ lâu rồi, sao có thể chờ bị bắt được.
Tối nay, Ất Tân chuẩn bị một ít rượu cho Bách Lý Tử Linh, để nàng uống làm ấm người.
“Bên ngoài có tuyết rơi, không biết bây giờ hắn đã tới chỗ nào rồi?” Bách Lý Tử Linh tự nhủ.
“Theo kế hoạch, có lẽ bây giờ đã vượt qua núi, đang nghỉ ngơi ở dưới chân núi rồi.” Thật ra, trong lòng Ất Tân vẫn còn một câu: Nếu như không gặp mai phục.
Ất Tân hơi lo lắng nhưng không nói ra.
“Trời lạnh quá, không biết cơ thể hắn có chịu nổi không.” Bách Lý Tử Linh nhìn thoáng qua bông tuyết ở ngoài cửa sổ, lúc quay đầu lại giống như đang nghĩ đến cái gì đó, vội hỏi: “Tiểu cô nương kia làm gì rồi?”
“Tiểu cô nương nào?” Ất Tân hỏi.
“Hồ Quả Nhi, là một dược sư. Nàng ấy nói muốn đến Tây Đà tìm thuốc. Nhưng bây giờ ta cảm thấy có lẽ nàng ấy không đi tìm thuốc, mà có thể đã đi hạ độc giết chết thái tử Tây Đà.”