NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 211

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 211
Prev
Next

“Quận vương gia, lúc ở trên triều đình, ngài cũng có mặt ở đó. Vì bất bình chuyện của lão tướng quân mà quần thần có rất nhiều lời chỉ trích và bất mãn với ta. Thậm chí rất nhiều đại nhân còn nói chắc như đinh đóng cột rằng ta đã bức chết lão tướng quân Hạ. Nếu đại nhân Ngô không bắt được hung thủ, cũng như không thể chứng minh ta không ép chết lão tướng quân thì ta không bao giờ rửa sạch vết nhơ của mình được. Mặc dù lời của hoàng đế đáng giá ngàn vàng, nhưng ta bị đưa vào đại lao trước sự chứng kiến ​​​​của bao người, bây giờ có ra ngoài như thế này cũng không thỏa đáng lắm, cuối cùng sẽ bị người khác chế nhạo và chỉ trích. Quận Vương gia, ngài nghĩ xem có đúng không?”
“Tướng quân nói có lý, nhưng tình thế hiện tại rất nguy cấp, những chuyện này có thể bàn sau. Một khi phản tặc bị trừng phạt, hoàng đế sẽ chiếu cáo thiên hạ trả lại trong sạch cho tướng quân.” Triệu Hoài nói.
“Đúng, đúng, đúng.” Ngô An Quốc ở bên cạnh phụ họa theo: “Tướng quân, Nam Trần đang gặp nguy, bây giờ không phải lúc so đo từng tí như vậy.”
“Nam Trần gặp nguy rồi!” Bách Lý Tử Linh cười nói: “Nhưng không biết đại nhân Ngô đã nghe qua câu qua cầu rút ván chưa?”
Sắc mặt Ngô An Quốc trắng bệch, ông ta vội vàng nhìn hoàng đế. Lời nói này không chỉ nói với ông ta, mà còn tát vào mặt hoàng đế.
“Bách Lý Tử Linh, đừng có nói bậy!” Triệu Hoài đứng một bên toát mồ hôi thay nàng. Dám nói lời phạm thượng này, nàng muốn hoàng đế giết chết nàng luôn hay sao?
“Hoàng thượng, thần biết hôm nay người đến đây vì chuyện gì. Nhưng tội thần cũng có một lời, nếu phản tặc bị trừng phạt thì nhà họ Bách Lý vẫn sống yên ổn chứ?”
“Tướng quân Bách Lý, đây là thời điểm sống còn nguy cấp. Ngài là tướng quân Nam Trần, nhà Bách Lý cũng được hoàng đế ân sủng. Bây giờ chiến sự còn chưa bắt đầu mà ngài đã cầu công lao trước với hoàng đế, ngài coi mình là thương nhân làm ăn hay sao, lại tăng giá và đòi hỏi nhiều như thế?” Ngô An Quốc nhảy dựng lên, trở thành một hỏa đầu quân chửi bới người nhưng không làm bẩn danh dự tiến sĩ hai bảng của ông ta.
“Đại nhân Ngô, văn nhân các ngươi chửi người khác cũng chỉ có vậy. Lời ta vừa mới nói là muốn cầu công lao với hoàng đế sao? Chẳng qua ta chỉ muốn xin một kim bài miễn tử cho nhà họ Bách Lý mà thôi. Bách Lý Tử Linh này cũng không muốn tham gia vào chuyện tá ma giết lừa. Đại nhân Ngô là tiến sĩ hai bảng mà không hiểu một kẻ thô lỗ như ta nói gì thì cũng uổng phí mười năm học tập vất vả đó.”
Lời đáp lại của Bách Lý Tử Linh khiến Ngô An Quốc không dám lên tiếng.
Dù sao mới chửi những lời đó xong, ông ta đã bị ánh mắt giết người vừa tàn nhẫn vừa ác độc của Triệu Hoài quét qua.
Đêm qua Ngô An Quốc tiến cung để bẩm cáo chuyện của Tấn Bắc Vương. Nhưng biết thì đã sao, không điều động được người chính là nỗi xấu hổ lớn nhất của hoàng đế.
Đêm qua hoàng đế cũng phái người mời Lý Thiên vào cung.
Lý Thiên lấy cớ là đang ở kinh thành, mặc dù đội quân ở phía Bắc đều dưới trướng ông ta, nhưng đội quân phòng thủ phía Bắc được điều động từ nhiều nơi khác đến. Trong tình thế hiện giờ, ông ta không ở trong quân doanh, cũng không biết bọn họ có còn nghe lời ông ta hay không.
Lời của Lý Thiên có vẻ có lý, nhưng nếu suy nghĩ kỹ thì đó hoàn toàn là đùn đẩy trách nhiệm một cách thỏa đáng.
Lý Thiên đã đóng quân ở phía bắc mấy năm, trước đây chưa từng xảy ra chuyện người dưới trướng không tuân theo mệnh lệnh của ông ta. Một vị tướng quân nắm trọng binh trong tay mà nói bây giờ mình không ở biên ải nên có thể không điều động được binh mã. Chuyện này thật nực cười.
Chưa đưa binh phù, chưa ra quân lệnh, sao ông ta biết không thể điều động được?
Không làm được hay là không muốn, dù hoàng đế có ngốc đến đâu cũng hiểu rõ phần nào.
Về phần thượng thư Tang, đáng lẽ quan hệ quân thần giữa hai người bọn họ rất tốt. Năm đó thượng thư Tang giúp hắn ta lên ngôi, sau khi nắm quyền, hắn ta cũng giao cho thượng thư Tang đủ quyền lực, hai người giúp đỡ lẫn nhau, lẽ ra phải thân thiết mới đúng.
Mà quyền lực của triều thần quá lớn, đương nhiên sẽ đe dọa đến quyền lực của hoàng đế.
Đúng như Tang Cát đã nói, một nửa đại thần trong triều đều nhìn sắc mặt của thượng thư Tang mà làm việc. Hoàng đế cũng không phải kẻ ngốc, dù không nói gì nhưng chắc chắn trong lòng cũng không thoải mái.
Hiện tại tình hình đang nguy cấp, bản thân hoàng đế cũng không biết liệu vị “cữu cữu” đã giúp mình lên ngôi lúc trước có còn sẵn lòng bảo vệ giang sơn thay cho mình hay không.
Nếu không sẵn lòng và hợp tác với bên ngoài thì đó chính là tình huống tồi tệ nhất.
Cho dù bọn họ không hợp tác với bên ngoài, mà chỉ tọa quan xem hổ đấu thì hắn ta cũng không được lợi ích gì.
Suy cho cùng, hoàng đế cũng không tin tưởng thượng thư Tang. Nếu đã không tin tưởng thượng thư Tang thì chắc chắn sẽ không tin tưởng Tang Cát. Vì vậy hắn ta không triệu Tang Cát tiến cung.
Sắc mặt hoàng đế trắng bệch, mà Bách Lý Tử Linh quỳ trên mặt đất cũng không mù, nàng đã dám nói ra chuyện này thì chả có gì phải sợ hãi cả.
“Nếu ái khanh đã muốn kim bài miễn tử thì trẫm sẽ cho ngươi!”
Lúc hoàng đế nói lời này, gần như nghiến răng nghiến lợi.
“Trẫm mong ái khanh lấy giang sơn làm trọng, lấy bách tính làm trọng… Trẫm thay mặt mấy vạn bách tính Nam Trần cảm tạ tướng quân.”
Lúc này hoàng đế không chỉ nghiến răng nghiến lợi, e rằng có trào máu cũng phải nuốt vào trong bụng.
Với thái độ của hoàng đế, nếu Bách Lý Tử Linh vẫn không chấp nhận thì chính là ép hoàng đế giết người.
“Hoàng thượng dọa chết thần rồi, sao thần có thể nhận đại lễ như vậy?” Bách Lý Tử Linh lập tức dập đầu bái lạy.
Tuyết ở thành Thượng Đô đã ngừng rơi nhưng gió lạnh vẫn gào thét.
Bách Lý Tử Linh mặc áo giáp, đứng trên cổng thành, mặc cho gió táp vào mặt nàng đau rát.
“Bẩm tướng quân, chưởng quỹ Liễu cầu kiến.”
Màn đêm buông xuống, trước mặt là một màu đen kịt, mà phía sau lưng lại là ánh đèn rực rỡ của vạn nhà.
Ban đêm ở thành Thượng Đô vẫn lung linh như thế.
“Mời tỷ ấy lên đây đi.” Bách Lý Tử Linh xoay người.
Liễu Tùng Lam nhẹ kéo chiếc áo choàng dày, lúc bước lên bậc thang, đối diện với Bách Lý Tử Linh mặc áo giáp, đáy mắt nàng ấy thoáng qua một tia đau buồn.
“Ta luôn cho rằng, muội quay về kinh thành sẽ bình yên hơn, nào ngờ, chỉ cởi bộ giáp này ra được mấy ngày.”
“Tùng Lam tỷ, so với quan bào tòng nhị phẩm ở kinh thành thì ta thích bộ áo giáp này hơn, cũng thích thanh kiếm trong tay, những thứ này giúp ta cảm thấy kiên định.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 211"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com