Quan Sơn Nguyệt - Chương 213
“So với dự tính của ta thì vẫn muộn hơn một chút. Dựa vào tác phong của Lục Tranh, đáng lẽ ra phải đến kinh thành trước khi trời tối mới đúng. Chắc do thời tiết xấu làm gián đoạn hành trình. Ngươi cầm lệnh bài của ta đón bọn họ vào thành, rồi sắp xếp người của Lục Tranh đến các cứ điểm quan trọng ở đại doanh Đông Tây.”
“Rõ, thưa tướng quân.”
Trần Đình nhận lệnh rời đi.
Gió đêm rít gào, ánh nến trong trướng của Bách Lý Tử Linh leo lắt, nhìn rất giống lúc nàng ngồi trong quân trướng ở cửa Bắc Lâu.
Đột nhiên nghe thấy ngoài trướng có động tĩnh, Bách Lý Tử Linh tưởng Lục Tranh tới, vội vã ra tiếp đón, nhưng lại thấy Tang Cát mặc giáp cầm trường đao đứng đó.
“Nhìn ánh mắt thất vọng của tướng quân, chẳng lẽ không muốn gặp thần hả?” Tang Cát cười hỏi.
“Ngươi trở về làm phó tướng của ta à?” Bách Lý Tử Linh hỏi.
“Đương nhiên rồi. Hoàng thượng chưa giáng chức thì ta vẫn là phó tướng của tướng quân. Cho dù một ngày nào đó bị giáng chức thật, chỉ cần ta muốn, cũng không có ai có thể ngăn cản ta được.”
Tang Cát vung trường đao trong tay, vẻ tự mãn giống hệt lần đầu tiên y đến cửa Bắc Lâu.
“Có Tử Uyên làm phó tướng, Bách Lý Tử Linh này cực kì yên tâm.” Nói xong, Bách Lý Tử Linh kéo Tang Cát vào quân trướng.
Than trong quân trướng cháy vừa đủ, nhưng mạnh hơn nhiều so với hồi ở cửa Bắc Lâu.
Chỉ là tình thế hiện giờ lại nguy cấp hơn lúc ở cửa Bắc Lâu, bọn họ không còn là tướng quân bảo vệ một cửa biên quan nữa, mà phải bảo vệ cả Nam Trần.
Nếu như thất bại thì sẽ không còn đường lui.
Trận này mà thua thì giang sơn sẽ đổi chủ.
Có lẽ nhiều người sẽ phải chết trong trận chiến hỗn loạn này.
“Thượng thư Tang thế nào rồi?” Cả hai vừa ngồi xuống, Bách Lý Tử Linh không nhịn được hỏi.
“Phụ thân và đại ca đã vào cung yết kiến hoàng thượng, thề sẽ sống chết cùng thành Thượng Đô.”
“Thượng thư Tang có thể đưa ra quyết định này cũng không dễ dàng. Nhạc phụ của ngươi thì sao?” Bách Lý Tử Linh lại hỏi.
“Ông ta à, chắc vẫn muốn tọa sơn quan hổ đấu. Lúc này đội quân phía Bắc sẽ không vào kinh thành. Chắc ông ta muốn đợi đến khi một phe gần thắng, sau đó nhảy vào chiếm hời. Với số lượng binh lính hùng hậu ở phòng tuyến phía Bắc, cho dù bên nào thắng thì ông ta vẫn bất khả chiến bại.”
“Ngươi hiểu ông ta rất rõ đấy.” Bách Lý Tử Linh cười nói.
“Đây chẳng phải là điều khiến phụ thân thần vừa ý ông ta ngay từ đầu sao? Thật ra, thần không biết ông ta làm gì trong trận Mai Dương Cốc vào năm năm trước, nhưng dù sao thì ông ta cũng không phải là người tốt đâu.”
Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, không đợi Bách Lý Tử Linh đứng dậy đi ra, đã có người đẩy cửa tiến vào, còn mang theo chút phong trần của đêm lạnh.
“Lục Tranh bái kiến tướng quân!”
Khoé miệng mỉm cười, mặt mày tràn đầy sức sống, mặc bộ áo lông chồn, đây chính là “công tử Quỷ” phong độ ngời ngời Lục Tranh.
Đối với những người ở kinh thành đã lâu mà nói, có lẽ chưa từng nghe đến biệt hiệu “công tử Quỷ”. Nhưng thương lái đi lấy hàng ở phía Nam thì không ai không biết, không ai không hiểu.
“Công tử Quỷ” cai trị tám mươi tám trại, nói dễ nghe thì là anh hùng của Lục Lâm, nói khó nghe thì chính là sơn phỉ.
Vài năm trước, phàm là thương nhân nào đi qua khu vực tám mươi tám trại, không ai không phải bỏ tiền để mua đường đi cả.
Mà Bách Lý Tử Linh từng bị hoàng đế không biết trọng nhân tài phái tới phía Nam tiêu diệt thổ phỉ, trong đó có tám mươi tám trại này.
“Đại ca, từ khi chia tay đến nay vẫn bình an chứ.”
Bách Lý Tử Linh vô cùng mừng rỡ, nàng đưa tay ra định ôm nhưng lại bị một trường kiếm ngăn lại.
Cả Tang Cát và Lục Tranh đều hơi ngạc nhiên, đặc biệt là Tang Cát. Y đã vào đại trướng được một lúc, lại chưa từng phát hiện trong này còn có người khác, nam tử đột nhiên xuất hiện như măng tre này rốt cuộc là ai vậy?
Nhìn khuôn mặt đối phương dài hơn cả con lừa, lại nhìn thanh kiếm trong tay hắn ta, suýt chút nữa là rút ra động thủ rồi, trông giống như phát hiện ra thê tử nhà mình có gian tình, còn bắt được cả gian phu.
“Ất Tân, lui xuống.” Bách Lý Tử Linh suýt chút nữa quên mất trong phòng có người này đi theo mình.
“Tướng quân, nam nữ thụ thụ bất thân.” Ất Tân nói.
“Các ngươi… chẳng phải nữ tử thảo nguyên các ngươi không để ý cái này sao?” Bách Lý Tử Linh hỏi ngược lại.
“Công tử không có ở đây, ta phải thay ngài ấy trông chừng ngài, không thể để ngài có gian tình được.” Ất Tân nói như lẽ đương nhiên.
“Ha ha, tướng quân, ngài tìm đâu ra quản gia này vậy, thần nghe khẩu âm cũng không giống người nước Nam Trần, nhưng tướng mạo lại không giống người ngoại tộc.”
Mặc dù trước đây Tang Cát chưa bao giờ nhìn thấy Ất Tân ở cạnh Mộc Tô Hoà, nhưng người của y đã từng bẩm báo về người này, xét từ ngoại hình đến thân thủ nhẹ nhàng xuất hiện không tiếng động, y cũng đoán được bảy tám phần.
Hơn nữa, người này vừa nhắc đến “công tử”, điều này càng khiến y chắc chắn không nghi ngờ gì nữa. Hoá ra Mộc Tô Hoà rời khỏi kinh thành trong đêm còn để lại một cao thủ tuyệt thế như vậy cho Bách Lý Tử Linh, vậy cũng coi như có lòng rồi.
“Ất Tân, thu kiếm lại đi.” Bách Lý Tử Linh nói.
Ất Tân liếc đôi mắt hoa đào của Lục Tranh một cái, cũng cảm thấy rất thu hút người khác, nghĩ thầm: Xong rồi, xem ra vị này còn quyến rũ hơn vị kia nhà bọn họ.
Toàn bộ quá trình, Lục Tranh vẫn luôn nhìn Ất Tân, trông thằng nhóc này cũng không tệ, khuôn mặt lạnh lùng, kiếm cũng lạnh lẽo, ăn mặc rất phong phanh, nhưng lại vô cùng bắt mắt.
Hắn ta thích thằng nhóc này.
Lục Tranh đẩy kiếm của Ất Tân ra một chút, nhưng nó vẫn không xê dịch, ngay sau đó, hai người đấu mắt với nhau.
Ất Tân cảm thấy có gì đó không đúng, vậy mà con khổng tước xòe đuôi này lại trêu chọc hắn ta.
Trêu chọc đến mức lông tơ của hắn ta dựng đứng cả lên, gần như không nhịn nổi nữa.
“Được rồi, ta không có gian tình.” Bách Lý Tử Linh thấy tên nhãi này rất cố chấp, chỉ đành thở dài nói.
“Tướng quân, địa vị của ngài trong nhà thật thấp nha! Chỉ vậy mà ngài đã nhượng bộ rồi sao?” Tang Cát ở bên cạnh còn cười trên nỗi đau của người khác.
Ất Tân thấy Bách Lý Tử Linh đã nói như vậy rồi, lúc này mới thu kiếm lại, chợt lách mình một cái đã không thấy người đâu. Mấy người nhìn xung quanh tìm kiếm mới phát hiện hắn ta đã ở trên xà nhà.
“Tướng quân, đã lâu không gặp, bên cạnh ngài lại nhiều thêm một người rất thú vị.” Lục Tranh khẽ hé môi đỏ, đôi môi đó đóng mở cũng rất phong tình vạn chủng.