Quan Sơn Nguyệt - Chương 214
Bách Lý Tử Linh đang định giải thích một chút, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng, Tang Cát đã nói trước: “Dù người này có thú vị cũng không sánh bằng một người tuyệt vời như công tử đây được!”
“Tiểu tướng quân quá khen.” Lục Tranh thi lễ một cái, động tác đó của hắn ta không kém gì nam quan mà Tang Cát nhìn thấy trong “lầu Nghi Tu”.
Hơn nữa, nhìn khí chất của vị trước mặt, trong quyến rũ có kiên cường, trong kiên cường có dịu dàng, trong dịu dàng có tàn nhẫn, trong sự tàn nhẫn ấy lại có mấy phần thư sinh, như vậy thì mấy người dong chi tục phấn ở “lầu Nghi Tu” há có thể sánh được.
“Tướng quân, ngài tìm đâu ra một người xinh đẹp…” Tang Cát còn chưa nói xong hai chữ cuối cùng đã bị Bách Lý Tử Linh nhìn cho nuốt trở xuống.
“Tử Uyên, đại ca Lục, chúng ta không phải người ngoài, tình thế nguy cấp, nói ngắn gọn thôi…”
Bách Lý Tử Linh nói với hai người về việc phòng thủ ở Kinh thành, Tang Cát gật đầu liên tục, còn Lục Tranh thì chờ đến khi Bách Lý Tử Linh nói xong mới mở miệng.
“Tướng quân, người của ta đều là những mãng phu thô lỗ, mà đại doanh Đông Tây toàn là quan lớn, nếu thật sự chiến đấu, bọn họ có thể tuân lệnh hay không rất khó nói. Vậy nên ta đã phái người đến lập quy củ cho bọn họ mà chưa kịp báo cáo với tướng quân rồi.”
Tang Cát thầm nghĩ, hành động của tên tiểu bạch kiểm này khá nhanh đấy chứ, vừa mới bước vào cửa, đứng còn chưa ấm chỗ. Tục ngữ có câu, phép vua phải thua lệ làng, mấy trăm người mà dám lập quy củ với người cảu đại doanh Đông Tây, e là muốn lật trời rồi.
“Vẫn là đại ca Lục suy nghĩ chu toàn.”
“Tướng quân, ngài xem, lúc chúng ta tới thì quân đội của Tấn Bắc vương sẽ đến chỗ này, ta đã để một trăm người ở lại đặt bẫy suốt đêm theo đường núi. Dựa vào tình hình thời tiết, e rằng trước khi trời sáng sẽ có một trận tuyết nữa, đường tuyết trơn trượt có thể cản trở tốc độ của bọn họ, nếu chúng ta giữ chân những người đó ở khu vực hẻm núi này một lúc, cũng kéo dài thêm chút thời gian cho kinh thành…”
Hai người bắt đầu thảo luận về cách bố trí, Tang Cát mới phát hiện nam tử có vẻ ngoài xinh đẹp này cũng có dũng có mưu, hơn nữa còn biết tận dụng địa hình, đồng thời có rất nhiều kinh nghiệm chiến đấu.
Nhưng y chưa từng nghe nói trong quân doanh của ai có một tướng lĩnh như thế này cả.
Lục Tranh?
Hình như đã từng nghe cái tên này ở đâu rồi, nhưng lại không nghĩ ra ngay được.
“Đại ca, cảm tạ huynh đã vội vàng tới đây trong đêm.” Bách Lý Tử Linh cùng Lục Tranh đi lên lầu cổng thành ở phía Nam.
Gió đêm thổi, hoa tuyết tung bay.
Đúng như Lục Tranh dự đoán, tuyết rơi rồi.
Ban đêm trong thành đón trận tuyết dày một thước, vào lúc trời hừng sáng, xe chở than đã lăn bánh trên đường băng.
Bách Lý Tử Linh chỉ hy vọng trận tuyết này có thể giúp nước Nam Trần một tay. Suy cho cùng, tuyết rơi dày đặc, đường trơn trượt, quân phản loạn tiến công sẽ khó khăn hơn.
“Tướng quân nói gì vậy chứ. Từ biệt tướng quân mấy năm, luôn nghĩ rằng có thời gian sẽ đến thăm tướng quân, nhưng mọi chuyện phức tạp, tướng quân ở vị trí này cũng nhiều bất tiện. Vào lúc này, tướng quân có thể nghĩ đến ta chứng tỏ rằng ngài tín nhiệm Lục Tranh nhất.”
“Nói một câu không sợ đại ca chê cười, hiện tại ta là tướng không binh, chỉ có thể điều động được những huynh đệ cùng vào sinh ra tử với ta thôi. Nhưng hiện tại, biên ải không thể không người, hơn nữa lại cách quá xa, nước xa không cứu được lửa gần. Ta cũng không biết, lúc này kéo đại ca và các huynh đệ vào cái ngõ cụt này là đúng hay sai nữa.” Bách Lý Tử Linh cảm thán nói.
“Tướng quân, cả đời Lục Tranh không phục ai, cũng chỉ phục một mình ngài. Ta đương nhiên tin tưởng ngài! Các huynh đệ cũng tin tưởng ngài. Năm đó, nếu đổi lại người khác đi tiêu diệt thổ phỉ, đám người chúng ta sẽ không có kết quả như bây giờ. Thực ra, nếu có thể sống tốt thì không ai muốn trở thành thổ phỉ cả, đều là bất đắc dĩ mà thôi.”
Lục Tranh nói như vậy đã gợi lại ký ức của Bách Lý Tử Linh về trận diệt thổ phỉ ở phía Nam.
Năm đó, tám mươi tám trại thống trị một phương. Đặc biệt là “cCông tử Quỷ” Lục Tranh bị người ta thổi phồng thành thần long thấy đầu không thấy đuôi, vô cùng thần bí.
Sau khi Bách Lý Tử Linh dẫn quân tới chỗ đó, nàng không làm giống những người trước đây mà lại lợi dụng số đông để tấn công đỉnh núi.
Thực ra đó là cách ngu ngốc nhất, cũng là cách dễ dàng chết người nhất.
Những người đi theo Bách Lý Tử Linh đã từng tiêu diệt kẻ thù trên chiến trường nên nàng rất trân trọng tính mạng của họ, vì nàng cảm thấy mỗi mạng sống ấy đều đáng giá.
Vì vậy, sau khi điều tra khảo sát một phen, Bách Lý Tử Linh đã nghĩ ra một cách là bắt giặc phải bắt vua trước. Cách này rất thường thấy, nhưng điều kiện tiên quyết là người đi sâu vào hang hổ phải gan dạ, cẩn thận, còn phải tinh thông võ nghệ, dù sao việc này cũng chẳng khác gì bảo hổ lột da.
Mà người này chính là Bách Lý Tử Linh.
Chưa kể đến cuộc đấu trí đấu dũng giữa nàng và “công tử Quỷ” trong hang ổ thổ phỉ, chỉ riêng quá trình đó, nàng hiểu được “công tử Quỷ” Lục Tranh không giống như những tên sơn phỉ bình thường, người này đọc đủ loại thi thư, có mưu lược, có tầm nhìn, trong tim còn có đại nghĩa. Người như vậy mà bị tiêu diệt như một tên thổ phỉ thì thật đáng tiếc.
Đương nhiên là lúc đó Bách Lý Tử Linh cũng có tư tâm. Người trong quân doanh nhà họ Bách Lý không còn nhiều, nàng muốn bồi dưỡng một ít lực lượng của riêng mình phòng trường hợp cần thiết. Vậy nên lúc đó nàng đã có ý tưởng thu nạp sơn phỉ của tám mươi tám trại. Nếu không có chuyện gì xảy ra, họ có thể sản xuất buôn bán và sống ổn định, nếu có chiến tranh, họ cũng có thể trở thành quân bài tẩy của mình.
Nhưng Bách Lý Tử Linh lại không ngờ rằng lá bài tẩy này sẽ được sử dụng nhanh như vậy, hơn nữa còn vì một cuộc nội chiến, nàng cảm thấy đáng tiếc, cũng cảm thấy đau lòng.
Một đêm tuyết, một đêm lạnh lẽo, một đêm yên tĩnh.
Trong thành Thượng Đô có tin đồn là phản quân đang tấn công, nếu không chạy trốn, đến khi phản quân giết tới, tất cả bọn họ đều đi đời nhà ma.
Trước khi Bách Lý Tử Linh tiếp quản đại doanh Đông Tây, một số dân chúng nghe phong thanh đã trốn ra khỏi thành rồi, mặc dù chỉ còn mấy ngày nữa là đến đêm giao thừa.
Vào tháng chạp, mùa đông ở thành Thượng Đô vô cùng lạnh giá.
Có lẽ năm nay nước Nam Trần sẽ rất chật vật.
Bách Lý Tử Linh chỉ ngủ khoảng hai canh giờ, trời còn chưa sáng rõ đã tỉnh dậy.
Ngoài cửa là một màu tuyết trắng, tất cả nhà cửa, cung điện, lầu cổng thành như được dát bạc.