NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 215

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 215
Prev
Next

Đối với Bách Lý Tử Linh mà nói, thế giới tràn ngập băng tuyết này không hề xa lạ chút nào. Nàng ở cửa Bắc Lâu ba năm, mùa đông năm nào cũng như vậy.
Nhưng so sánh với cửa Bắc Lâu thì dường như tuyết ở đây hơi thiếu chút sạch sẽ.
Nàng vốc một nắm tuyết xoa lên mặt, xoa đến mức mặt nàng đau rát nhưng cả người lại cảm thấy tràn đầy sinh lực.
“Tướng quân, vương gia tới rồi.” Trần Đình đi từ ngoài cổng vào.
“Tới sớm vậy sao?”
Bách Lý Tử Linh vừa quay đầu lại, Triệu Hoài đã đi vào trong sân, người hầu đi theo còn cầm đèn lồng, hiện giờ trời còn chưa sáng, chính là thời điểm tối tăm nhất.
“Bách Lý Tử Linh thỉnh an vương gia!” Bách Lý Tử Linh mặc áo giáp còn chưa kịp cúi xuống lạy đã bị Triệu Hoài đỡ lại.
“Tướng quân, chúng ta là huynh muội, sao phải bận tâm đến những nghi thức xã giao này. Tướng quân thủ thành rất vất vả nên ta đã sai đầu bếp trong phủ làm chút đồ ăn sáng mang qua đây, muội ăn đi cho nóng.”
Triệu Hoài kéo Bách Lý Tử Linh vào nhà.
Thân phận hiện giờ của Triệu Hoài đã khác, hôm qua hoàng đế đã soạn chiếu thư, phong trưởng tử của Triệu Hoài làm thái tử, còn phong hắn ta làm thân vương.
Trong tương lai không xa, hắn ta sẽ là “thái thượng hoàng” của nước Nam Trần.
Tất nhiên điều kiện tiên quyết là phản quân của Tấn Bắc vương phải thua trận.
Nếu Tấn Bắc vương thắng thì Triệu Hoài, hoàng đế và gia quyến của Triệu Hoài đều không có kết cục tốt đẹp.
Vì vậy, ý nghĩa của trận chiến này hoàn toàn khác.
Tay nghề của đầu bếp trong phủ Triệu Hoài rất tốt, đồ mà họ nấu không có gì để chê. Chỉ có điều, trong thế cuộc hiện tại, thức ăn có ngon đến mấy cũng không thể khơi dậy cảm giác thèm ăn.
Chưa ăn được mấy miếng, nàng đã đặt đũa xuống.
“Vương gia đến sớm như vậy là có chuyện gì đúng không? Huynh cứ nói đi đừng ngại.”
“Tướng quân… đại chiến sắp bắt đầu, theo tướng quân, lần này giữa chúng ta và cửu đệ, tỷ lệ chiến thắng của ai cao hơn?”
“Vương gia, huynh đã đi đến bước này rồi, đối với huynh mà nói tỷ lệ thắng có quan trọng không? Nếu bây giờ huynh hối hận, e rằng cũng muộn rồi.”
Triệu Hoài thở dài một hơi: “Ta cũng vì… vì dân chúng nước Nam Trần mà. Nếu giang sơn này rơi vào tay loạn thần tặc tử, không biết sẽ bị chà đạp đến mức nào nữa.”
Triệu Hoài ra vẻ lo cho nước lo cho dân.
Không biết vì sao, từ thời khắc này, Bách Lý Tử Linh cảm thấy Triệu Hoài trước mặt mình trở nên thật giả tạo.
Có lẽ Triệu Hoài ở cùng người khác vẫn luôn như vậy, trước ngày hôm nay, ít nhất là đối diện với Bách Lý Tử Linh, hắn ta vẫn là Hoài ca ca quen thuộc và đáng tin cậy.
Bây giờ thân phận của hắn ta đã khác, nói chuyện với nàng còn lên giọng quan cách.
Mặc dù nàng không hỏi, không nghe bất kì ai nói gì nhưng nàng vẫn đoán được, cuối cùng thượng thư Tang cũng không đứng về phía Tấn Bắc vương, ngoại trừ nguyên nhân của Tang Cát, e rằng nguyên nhân lớn nhất chính là Triệu Hoài đã đàm phán xong với thượng thư Tang rồi, mà bản thân nàng sẽ là thanh kiếm sắc bén nhất trong tay Triệu Hoài.
Nghĩ tới đây, khóe môi Bách Lý Tử Linh chợt nở nụ cười buồn bã.
Nàng là võ tướng, bất luận ai làm hoàng đế, chung quy lại nàng vẫn là thanh đao, thanh kiếm trong tay người đó thôi.
Đao kiếm quá sắc bén sẽ khiến hoàng đế không thích. Nhưng đao kiếm quá cùn cũng không thể giữ được vị trí của mình. Mà hiện tại, Bách Lý Tử Linh chỉ có một suy nghĩ, nếu thắng trận, nàng sẽ đòi lại món nợ từ trận chiến Mai Dương Cốc năm năm trước thay phụ thân và ca ca, cho dù là của hoàng đế hay bất kỳ ai khác, đều phải trả lại.
Nhưng nếu nàng chết trận, có lẽ nhị ca vẫn còn cơ hội, chỉ có điều, không biết sử sách sẽ viết đoạn lịch sử này như thế nào.
“Báo, tướng quân!” Một binh sĩ chạy vội vào: “Bẩm tướng quân, vương gia, tin báo từ tiền phương, phản quân vừa tập kích bất ngờ đại doanh phía Tây, hiện tại hai bên đang giao chiến.”
“Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Đây không phải tin tức tốt lành gì, phản quân tới nhanh hơn Bách Lý Tử Linh tưởng tượng.
Nhưng sau kinh nghiệm lâu năm trên chiến trường, bản lĩnh gặp nguy không loạn đã được nàng rèn luyện từng ngày, cho dù bị quân địch bao vây tứ phía, nàng cũng không thể mất bình tĩnh, bởi vì nàng là chủ tướng.
“Tướng quân, sao lại nhanh như vậy. Không phải nói là…” Đợi binh sĩ kia lui xuống, Triệu Hoài đã căng thẳng hỏi.
“Vương gia, hay là huynh về trước đi. Ngoài ra, huynh hãy thông báo cho các vương công đại thần trong kinh, tập trung hết người trong phủ của họ lại, một lát nữa ta sẽ phái người đi thống nhất điều phối.”
Bách Lý Tử Linh vừa dứt lời, Lục Tranh và Tang Cát đang ngủ ở phòng bên cạnh cũng cùng nhau đi vào.
Bách Lý Tử Linh gọi hai người họ đến trước bản đồ, bắt đầu tiến hành điều chỉnh và cân nhắc những việc tiếp theo liên quan phòng thủ kinh thành.
Triệu Hoài thấy mình ở đây cũng vô dụng, mà một khi chiến tranh bắt đầu, sợ là trong thành sẽ xảy ra đại loạn, hiện tại hắn ta phải ổn định bách tính trong thành, huống chi e rằng trong triều đã nháo đến muốn lật trời rồi. Hắn ta không thể để hậu phương mất động lực, đó là điều duy nhất hắn ta có thể làm cho cuộc chiến lúc này.
Trên thành lâu, bên cạnh Bách Lý Tử Linh, ngoài Tang Cát còn có Trần Đình, người đã đi theo nàng nhiều năm.
Hai người họ đứng một trái một phải bên cạnh nàng, giống như lúc trước ở cửa Bắc Lâu.
“Tướng quân, lần này đánh thắng, ngài phải mời ta uống rượu ăn thịt, ta muốn ăn ở tiệm đắt nhất kinh thành.” Trần Đình siết chặt thanh đao trong tay, cười nói.
“Được, ta mời ngươi ăn một tháng, ăn cho đến khi ngươi nôn ra mới thôi.” Bách Lý Tử Linh đáp.
“Trần Đình, ta cũng mời ngươi ăn một tháng, ăn đến mức sau này nhìn thấy tiệm ăn đó là sợ hãi.”
“Vậy thì ta xin cảm tạ rượu ngon thịt ngon của hai vị thượng quan.”
Ba người tán gẫu vài câu nhưng trong lòng lại không hề thoải mái.
Trước đây khi chiến đấu ở biên ải, phía sau còn có một nước Nam Trần cường đại làm chỗ dựa. Nhưng bây giờ, phía sau bọn họ đã không còn gì cả, cũng không có đường lui.
Tiếng trống trận đánh, tiếng kèn vang lên, chiến báo không ngừng truyền về từ tiền phương.
Đại doanh phía Tây trông có vẻ được trang bị đầy đủ, nhưng khi xảy ra giao tranh lại không thể chịu một đòn. Điều mà Bách Lý Tử Linh không nghĩ đến nhất là, ở đại doanh phía Tây còn có nội ứng của phản quân, không chỉ giết chết người mà Bách Lý Tử Linh phái qua đó, còn mang theo một bộ phận người phản công, nên trận chiến ở đại doanh phía Tây thực sự không kéo dài được bao lâu.
Đại doanh phía Tây đã bại, mà phản quân do Tấn Bắc vương và An Tây Hầu dẫn đầu đang tiến về cổng thành Nam bên này.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 215"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com