NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 216

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 216
Prev
Next

Khi Bách Lý Tử Linh nhận được chiến báo, trái tim nàng như đang rỉ máu.
“Tướng quân…” Trần Đình thấy Bách Lý Tử Linh một hồi lâu không nói chuyện, trong lòng hơi lo lắng.
“Trần Đình, thư lão tướng quân Hạ gửi đi đã được bao nhiêu ngày rồi?”
“Đã ba ngày rồi, theo lẽ thường thì Vương Phượng Sơn đóng quân ở Phủ Viễn gần nhất đã phải nhận được tin tức và dẫn quân xả thân vì triều đình từ lâu rồi, cứ cho là xa nhất thì cũng phải nhận được tin tức rồi chứ.”
“Không phải bọn họ không nhận được tin tức, bọn họ chỉ muốn xem xem rốt cuộc ai có thể thắng, nếu hoàng đế có tỷ lệ chiến thắng cao hơn, đương nhiên bọn họ sẽ dẫn quân đến tận trung với hoàng thượng, nếu thế lực của hoàng đế không còn, bọn họ sẽ ủng hộ Tấn Bắc vương lên ngôi. Nhưng bọn họ đều chỉ là lũ gió chiều nào theo chiều đó mà thôi, thật lãng phí mấy năm nay lão tướng quân Hạ đề bạt bọn họ.” Bách Lý Tử Linh dùng sức đấm lên bàn một quyền.
“Tướng quân đừng tức giận, không phải còn có đô đốc Tây Bắc sao?”
Tang Cát ở bên cạnh nói một câu.
“Đại nhân Chu đóng quân ở phía Tây Bắc, nếu như ông ấy dẫn quân đến tận trung, Tây Bắc sẽ không có người trấn thủ. Tộc Hùng Ưng nhìn chằm chằm Tây Bắc như hổ đói từ lâu, nếu Tây Bắc trống rỗng, chỉ sợ cần vương chưa thành, Tây Bắc sẽ thất thủ.” Bách Lý Tử Linh thở dài.
Nàng phái Dịch Phong vội vã suốt đêm chạy tới phía Tây Bắc là để thông báo cho đô đốc Tây Bắc Chu Thâm biết, cho dù thế nào ông ấy cũng không thể về kinh thành, nhưng có thể lợi dụng việc An Tây Hầu trở về kinh để chiếm địa bàn của An Tây Hầu, từ đó phần lớn Tây Bắc và Tây Nam đều nằm trong tay Chu Thâm.
Lỡ như Kinh thành thua thì ít nhất còn có cơ hội lội ngược dòng.
Nhưng những chuyện này Tang Cát không biết, Triệu Hoài không biết, hoàng đế cũng không biết.
Đại doanh phía Tây đã thất thủ, chưa đến giữa trưa mà phản quân của Tấn Bắc Vương và An Tây Hầu đã xông tới ngoài cổng thành, báo hiệu một hồi huyết chiến sắp xảy ra.
Bách Lý Tử Linh đứng trên cổng thành, nắm chặt thanh trường kiếm của phụ thân trong tay.
Năm năm nay thanh trường kiếm đã theo nàng Nam chinh Bắc chiến, liếm máu vô số người để bảo vệ giang sơn của Nam Trần.
Vậy mà hôm nay, người Nam Trần lại quay lại chém giết lẫn nhau, thanh kiếm đã bao lần giết giặc ngoại xâm này sợ rằng sẽ phải ôm nỗi hận sa trường.
“Tướng quân, lão tướng quân Hạ đã tới.” Trần Đình bước đến chỗ nàng, nhỏ giọng báo.
“Lão tướng quân? Sao ông ấy…” Bách Lý Tử Linh vừa quay người lại đã thấy Hạ Du tóc tai bạc phơ mặc áo giáp trụ, tay nắm trường thương, tinh thần quắc thước bước lên cổng thành.
“Tử Linh bái kiến lão tướng quân.” Bách Lý Tử Linh ngay tức khắc bước lên thi lễ chào.
“Tướng quân Bách Lý xin đứng lên.” Hạ Du vươn hai tay ra đỡ: “Tướng quân, ta chỉ là một người lính già, sớm qua tuổi sáu mươi rồi, tuy rằng không thể cưỡi ngựa nhưng vẫn cầm được thương, múa được đao, xin tướng quân đừng ghét bỏ, hãy để ta được thủ thành, vì hoàng thượng, vì Nam Trần mà cống hiến nốt chút sức tàn này.”
“Lão tướng quân, người…” Bách Lý Tử Linh không nỡ để một lão tướng quân đã từng này tuổi phải mặc giáp ra chiến trường, nhưng nàng cũng là một võ tướng, sao có thể không hiểu được tâm tình của lão tướng quân giờ phút này.
“Lão tướng quân, sức khỏe của người vẫn ổn chứ?” Lão tướng quân Hạ bị người đánh thuốc mê định giả thành thắt cổ tự tử, xém chút mất mạng, tuy rằng đã cứu được nhưng mới chỉ mấy ngày, vết bầm trên cổ ông ấy còn chưa tan hết, vừa nhìn đã thấy.
“Liêm Pha già rồi mà vẫn còn dũng khí. Hạ Du ta tuy không dám so mình với Liêm Pha, nhưng chỉ cần tướng quân hạ lệnh, cái thân già của ta vẫn dư sức chặt đầu mấy kẻ địch xâm phạm.”
Hạ Du gõ mạnh trường thương xuống đất, gạch xây thành bị lủng thành lỗ nhỏ, sức lực bậc này đến mấy binh lính thủ thành ở đại doanh phía Đông cũng không sánh được.
“Lão tướng quân anh dũng!” Bách Lý Tử Linh tán thưởng.
Đúng lúc này một gã binh lính vội vàng chạy tới, Bách Lý Tử Linh thấy là lính từ cổng thành Tây đi tới thì trong lòng có dự cảm không lành, bởi vì Tang Cát đã đi tới cổng phía Tây để bố phòng lại, rất có thể đã xảy ra chuyện rồi.
“Bẩm tướng quân, phó tướng ở cổng Tây giết được hơn mười tên, hiện giờ….”
Binh lính còn chưa nói xong, Bách Lý Tử Linh đã xách trường kiếm đi về phía cổng thành phía Tây.
Hạ Du nhìn theo bóng của Bách Lý Tử Linh chạy trên tường thành, ánh mắt sâu thẳm mà thâm thúy. Hạ Du ông ấy đã trải qua ba triều đại rồi, ở tuổi của ông ấy sớm đã chẳng còn kích động với những biến động bất ngờ nữa rồi. Đứa con duy nhất thì lại không nên người, không thể trông cậy được.
Đáng tiếc duy nhất với ông ấy là non sông gấm vóc Nam Trần này cuối cùng lại phải đặt lên đôi vai của một tiểu cô nương.
Vài chục năm ở trong quân ngũ, Hạ Du cũng đã đề bạt không ít người, hiện giờ đều nắm giữ chức vụ quan trọng, có quân có quyền. Nhưng khi Thượng Đô lâm nguy, gửi đi mười phong thư, lại không có lấy một người dẫn binh cứu vua. Không biết đây là bi ai của Hạ Du hay là bi ai của hoàng thượng nữa đây.
Bách Lý Tử Linh lo cho Tang Cát nên chạy như bay, Trần Đình phải theo sát phía sau.
Đợi đến lúc Bách Lý Tử Linh chạy được đến cổng thành phía Tây, chiến bào của Tang Cát đã nhiễm đầy máu tươi. Y đứng dưới cổng thành hét lên với đám binh lính trên thành dưới thành: “Tang Cát ta, xuất thân là văn nhân, nhưng đã theo tướng quân Bách Lý trấn thủ cửa Bắc Lâu hai năm, đã từng đánh từng giết người Yến Vân, cũng từng bị giặc đâm vài đao. Hôm nay dùng máu của mười mấy tên phản bội này tế đao, nếu ai còn dám hai lòng, giết không tha!”
Trước trận phản chiến là tối kỵ của nhà binh. Cũng không thể trách Tang Cát ra tay tàn nhẫn, vì mười mấy tên rải rác trong quân mà không giữ được thành Thượng Đô, đợi Tấn Bắc Vương lên ngôi hoàng đế sẽ chém đầu cả quân.
“Tang Cát ta, hôm nay đứng đây xin thề với trời, sẽ sống chết với thành Thượng Đô, đi theo tướng quân Bách Lý, đến chết mới dừng.” Tang Cát lại hét lên.
“Đi theo tướng quân Bách Lý, đến chết mới dừng, đi theo tướng quân Bách Lý, đến chết mới dừng….”
Bỗng một đám lính hô theo, rồi từng đợt từng đợt tiếng hô nối tiếp nhau, quân trên bốn cổng thành đều đồng loạt hô vang: đi theo tướng quân Bách Lý, đến chết mới dừng.
Trên triều, mấy đại thần đang đứng vây quanh trong đại điện cũng nghe được tiếng hô này. Nhưng có người vui mừng, lại có người mất hứng.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 216"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com