Quan Sơn Nguyệt - Chương 217
Sắc mặt hoàng đế vẫn rất khó coi, vào lúc đại nạn như thế này, đám người trong triều được nuôi đến trắng trẻo mập mạp lại chẳng giúp được gì. Rốt cuộc do hắn ta làm hoàng đế không biết nhìn người hay những kẻ này vốn đã vô năng.
Triệu Hoài không lên triều, sau khi hắn ta từ bên ngoài thành trở về bèn tự mình dẫn người đến các phủ gom hết gia đinh hộ viện tập kết lại một chỗ tùy thời cho Bách Lý Tử Linh sai phái.
Hắn ta còn tiện tay gom hết gia quyến của các đại thần trong kinh thành tập trung một chỗ quản lý, nói cho hoa mỹ là đang bảo vệ bọn họ, nhưng thực chất là giữ làm con tin.
Nếu trong triều có ai nghiêng về hướng đầu hàng hoặc có hai lòng, vậy thì mạng của những gia quyến đó cũng không còn nữa.
Chiêu này tuy bỉ ổi, nhưng đứng trước cuộc đại chiến, lòng người đổi thay, không ai cam đoan được có ai trong những người đang đứng trên triều kia sẽ không có tâm phản bội.
Lý Thiên cáo ốm, không lên triều, nói rằng vết thương cũ tái phát, không xuống giường được.
Triệu Hoài còn thuận đường đến thăm Lý Thiên, phái thêm một đội thủ vệ canh giữ ngoài cửa, nói ra ngoài là bảo vệ tướng quân Lý.
Lúc xong việc đi đến phủ tướng quân Bách Lý, Triệu Hoài cũng nghe thấy tiếng hô hào của binh lính thủ thành.
“Đi theo tướng quân Bách Lý, đến chết mới thôi!” Cả đoạn đường Triệu Hoài đi đều lặp đi lặp lại tiếng hô này.
“Vương gia, phủ tướng quân đã đóng cửa, báo không tiếp khách ạ.” Thủ hạ gõ cửa phủ tướng quân Bách Lý, nhưng người trong nhà không cho vào.
Triệu Hoài từ trên ngựa nhảy xuống, tự mình đi gõ cửa.
“Triệu Hoài cầu kiến lão phu nhân!” Tên hạ nhân coi cửa chỉ hé ra một khe cửa nhỏ, nhòm một con mắt ra ngoài, vừa đúng lúc đối diện với ánh mắt của Triệu Hoài.
“Vương gia thứ tội. Lão phu nhân nói, bây giờ tướng quân đang trấn thủ ngoài thành, không thích hợp để tiếp khách. Nếu có việc gì vậy hãy đợi sau khi tướng quân thắng trận trở về rồi bàn sau.”
Dù Triệu Hoài tự mình gõ cửa cũng bị từ chối thẳng thừng.
Nếu là chỗ khác, rất có thể Triệu Hoài sẽ mặc kệ dẫn người xông vào, giờ đây hắn ta đã là thân vương, nhi tử là thái tử, quyền lực chỉ đứng sau hoàng đế. Không, trên thực tế thì quyền lực còn nhiều hơn cả hoàng đế.
Nhưng phủ của họ nhà Bách Lý lại không thể xông vào, ngoại trừ tình cảm của hắn ta và phủ tướng quân Bách Lý, còn là vì Bách Lý Tử Linh vẫn đang trấn giữ thành Thượng Đô.
“Nếu đã vậy, Triệu Hoài sẽ không quấy rầy. Xin hãy chuyển lời cho lão phu nhân, ta để lại hai tùy tùng ở bên ngoài, nếu có việc gì, lão phu nhân cứ việc phân phó cho chúng nó đi làm.” Triệu Hoài vô cùng khách khí, dù cho trước mặt chỉ là hạ nhân trong phủ tướng quân Bách Lý.
“Tạ ơn vương gia. Nô tỳ cho lão phu nhân. Vương gia đi thong thả.”
Triệu Hoài quay người, thở dài một hơi.
“Có thấy Bách Lý Sách ra ngoài không?” Triệu Hoài hỏi người bên cạnh mình.
“Bên này vẫn luôn có người canh chừng, không thấy Bách Lý Sách ra khỏi cửa. Hơn nữa, sau khi tướng quân Bách Lý tiếp quản việc trấn giữ thành Thượng Đô, đã đóng cửa luôn rồi, người của chúng ta canh ở bốn cổng thành cũng không thấy Bách Lý Sách xuất hiện.”
“Còn Tất Ngũ bên cạnh y thì sao?” Triệu Hoài lại hỏi.
“Đã vài hôm rồi không thấy người này, có lẽ….” Người bên cạnh không dám nói hết.
“Thôi, phái người trông coi kĩ vào, không được để Bách Lý Sách trốn đi. Còn bên phía tướng quân Lý, chỉ cần người ở bên trong không ra ngoài, thì không được phép vào quấy rầy. Nếu có người ra ngoài, cũng đừng ngăn cản, tìm một chỗ không người, nên làm cái gì tiếp, ngươi biết rồi chứ?”
“Biết ạ, biết ạ.”
Từ phủ tướng quân Bách Lý hồi cung, thành Thượng Đô hôm nay vô cùng yên tĩnh.
Nếu là ngày thường, lại sắp đến năm mới, không biết sẽ náo nhiệt đến mức nào.
Người xuôi kẻ ngược, thương nhân dị tộc lẽ ra lúc này đang phải mải mê kiếm tiền. Vậy mà giờ, phố xá im ắng trống vắng như một tòa thành chết.
Người có thể trốn, từ trước khi đóng cổng thành đều đã trốn. Người không trốn được phần lớn là không thể từ bỏ gia nghiệp.
Thành trì phồn hoa nhất Nam Trần, nếu muốn bỏ nhà bỏ cửa mà đi không phải là chuyện nói là được.
Ngoài cửa cung, Triệu Hoài vừa xuống ngựa đã gặp Liễu Tùng Lam vừa từ trong cung đi ra.
“Bái kiến vương gia.” Liễu Tùng Lam thi lễ chào.
“Tình hình trong triều thế nào rồi?”
“Các triều thần vẫn nhao nhao lên như cũ, hoàng thượng nghe mà đau đầu, nên đã về hậu cung trước, để lại các triều thần ở trong đại điện.” Liễu Tùng Lam kể lại chi tiết.
“Nói gì?” Triệu Hoài hỏi lại.
“Vương gia, ngài cũng vừa nghe thấy rồi?” Liễu Tùng Lam muốn nói tời tiếng hô hào của binh lính, Triệu Hoài gật đầu.
“Các triều thần nói thế nào?”
“Cái này… vẫn có lời khó nghe. Nhưng mà phần lớn triều thần chưa nói gì cả.”
“Bọn họ cũng thật dám nói ư. Hiện giờ bốn phía bị bao vây, một đám ngày thường cơm no rượu say đến béo tròn ra giờ nhấc được đao hay động được thương không? Ngoại trừ lên triều hô to gọi nhỏ thì rắm cũng không dám đánh. Chờ đánh xong trận này, thì tống cổ hết đám bất tài đó đi, đỡ cho sau này thành sâu mọt.”
Những lời Triệu Hoài nói vẫn còn hơi sớm.
Một là bây giờ còn chưa thắng được trận này, hai là nhi tử hắn ta mới chỉ là thái tử, hắn ta còn chưa được lên làm thái thượng hoàng.
“Vương gia, cẩn thận lời nói.” Liễu Tùng Lam nhắc nhở.
“Ngươi về phủ lấy bộ giáp trụ cho ta lại đây, ta chờ ngươi ở thiên điện.” Triệu Hoài cũng nhận ra mình nói quá sớm.
Khoảng nửa canh giờ sau, Triệu Hoài mặc bộ giáp trụ cất bước vào đại điện hoàng cung, chúng thần gặp mà không dám nói lời nào.
Triệu Hoài đã từng ra chiến trường, lúc đó mới khoảng hơn mười tuổi, đi theo lão tướng quân Bách Lý, điều này các triều thần ai cũng biết.
Bây giờ nhìn hắn ta mặc giáp trụ, tư thế như đang sẵn sàng ra trận giết địch, trông rất có tính uy hiếp.
Các triều thần đều là kẻ lọc lõi, không cần Triệu Hoài nhiều lời cũng hiểu hết ý tứ của hắn ta.
Hoàng đế trong tẩm điện ở hậu cung chỉ mới vừa uống xong một chén thuốc bổ, đã mấy ngày không ngủ được. Nếu Tấn Bắc Vương đoạt được thiên hạ này, người khác có thể sống, duy chỉ có hoàng đế hắn ta là không thể.
Phong thái tử, tấn chức cho Triệu Hoài làm thân vương đều là việc hắn ta bị ép đến đường cùng phải làm.
Đến giờ hắn ta lại là một kẻ cô độc, không thể trông cậy vào bất cứ ai trong những đại thần ngày thường theo sau nịnh nọt. Người mà hắn đặt niềm tin lại ở thời khắc quan trọng đâm hắn một đao.
“Hoàng thượng, mong người hãy bảo trọng thân thể. Chiến sự đã có tướng quân Bách Lý tọa trấn, nhất định sẽ không thất bại, hoàng thượng không cần quá lo lắng.” Thái giám hầu hạ bên người khuyên nhủ.