Quan Sơn Nguyệt - Chương 218
“Sẽ không thất bại? Ngươi biết bọn chúng nghĩ thế nào ư? Đều tính kế hết rồi, cả đám đều bức trẫm, cả đám đều muốn thu lợi cho bản thân. Triệu lão tam….”
Hoàng đế tức giận bỗng khó thở, phun ra một ngụm máu, thái giám hoảng hồn kêu thái y.
Lúc này Ngô An Quốc đang quỳ ngoài điện chờ tuyên vào nghe được động tĩnh, vội chạy vào. Nhìn thấy hoàng đế ói ra máu, ông ta bèn vội vàng bò đến trước long tháp, khuyên nhủ nói: “Hoàng thượng bảo trọng long thể, nhất định không được làm tổn thương thân thể.”
“Bảo trọng cái long thể này mà làm gì? Giang sơn đã…” Hoàng thượng ho khan vài tiếng, Ngô An Quốc vội vàng cầm khăn lụa hầu hạ, khăn lụa tức khắc nhuộm máu hồng.
“Hoàng thượng, giang sơn mãi là giang sơn của hoàng thượng, người không cần sầu lo suy nghĩ. Tướng quân Bách Lý một lòng trung thành, chắc chắn có thể đánh cho đám loạn thần tặc tử không còn manh giáp.” Ngô An Quốc sắp khóc tới nơi.
“Một lòng trung thành? Hôm đó ở Đại Lý Tự, ngươi cũng đã nghe rõ lời nàng ta nói rồi. Đó là một lòng trung thành sao?” Hoàng đế hét lên giận dữ.
“Trận chiến ở Mai Dương Cốc, năm năm rồi, trẫm không đau lòng sao? Đó là quân đội tinh nhuệ nhất của Nam Trần đấy, đều bị diệt trong tay của phụ thân và đại ca nàng ta, lại còn dám nói do trẫm ép bọn họ xuất chinh. Trẫm là hoàng đế, toàn bộ Nam Trần này đều là của trẫm, nàng ta lại còn cho rằng quân đội đó là của nhà Bách Lý nàng ta, không nghe mệnh lệnh, kháng chỉ, trẫm chưa trị tội Bách Lý nhà nàng ta đã là khoan dung độ lượng rồi, lại dám chất vấn trẫm, có từng ngủ ngon sau khi tiễn bước phụ thân và đại ca đi không?”
“Bách Lý Tử Linh nàng ta thì là cái thá gì, hạng nữ lưu, không phải trẫm cất nhắc nàng ta, nàng ta….”
Hoàng đế thở không ra hơi, hôn mê bất tỉnh.
Ngô An Quốc biết chút y thuật, vội vàng bắt mạch cho hoàng đế, may mắn chỉ là tức giận công tâm, không có gì đáng lo.
Thái giám ở bên cạnh sốt ruột hỏi: “Đại nhân Ngô, hoàng thượng…?”
“Sẽ ổn thôi. Trước khi ta đến, hoàng thượng đã nghe nói cái gì à?” Ngô An Quốc hỏi.
“Có tiểu thái giám đến báo, nói là binh lính ở bốn cửa thành đều đang hô lớn ‘đi theo tướng quân Bách Lý, đến chết mới thôi’, hoàng thượng nghe thấy thế, sắc mặt trở nên rất khó coi.” Thái giám tỉ mỉ kể lại.
“Đại nhân Ngô, tướng quân Bách Lý này, có phải hay không cũng muốn…”
Ngô An Quốc liếc gã một cái, cuối cùng không nói ra mấy lời chết người kia.
Hai người nói chuyện một lúc, thái y cũng xách hòm thuốc vội vã chạy tới.
Đợi thái y khẳng định là hoàng đế đúng là lửa giận công tâm, lúc này Ngô An Quốc mới nhẹ lòng an tâm.
“Công công hãy chiếu cố hoàng thượng, ta ra cửa thành xem xét, nếu có việc gì thỉnh công công phái người đến cửa thành thông báo cho ta.” Ngô An Quốc nói.
“Làm phiền đại nhân Ngô.”
Ngô An Quốc lại dập đầu với hoàng đế, sau đó đứng dậy đi ra ngoài điện.
Bốn cửa thành đều bày trận nghênh đón địch.
Lục Tranh, Tang Cát, lão tướng quân Hạ, mỗi người trấn giữ một cổng thành. Bách Lý Tử Linh dẫn Trần Đình trấn thủ ở cổng phía Nam.
Nhìn thấy nhân mã cách của Nam càng ngày càng gần, Bách Lý Tử Linh bèn đi lên cổng thành, khuôn mặt cũng dần trở nên lạnh lùng.
Tuyết đã sớm ngừng rơi, nhưng trên mặt đất vẫn chưa kịp tan, dẫm lên vẫn hơi trơn ướt. Thời tiết này rất có lợi đối với tướng sĩ thủ thành đang chờ quân địch đến để tấn công, nhưng lại khiến đám phản quân hành quân từ xa tới của Tấn Bắc Vương phải nếm chút khổ cực.
“Tướng quân, Ngô An Quốc đến rồi, đang ở bên dưới ầm ĩ muốn gặp ngài.” Trần Đình đi đến nói.
“Truyền lời cho ông ta, nếu còn đến đây quấy nhiễu bên tai ta, ta sẽ làm thịt tế đao đấy.” Bách Lý Tử Linh đầu cũng không ngoảnh lại, lúc này mà còn ai mẹ nó đến làm phiền nàng, nàng liền giết hết, dù có là cận thần hay sủng thần của hoàng đế.
Trần Đình xoay người đi, một lát sau, Trần Đình đã quay trở lại, theo sau còn có Ngô An Quốc đang mặc nhuyễn giáp.
Bách Lý Tử Linh liếc mắt một cái, ánh mắt như sắp giết người.
“Tướng quân, Ngô Tường ta tuy chỉ là văn nhân, nhưng khi còn trẻ cũng đã từng theo phụ thân là thợ săn tập qua chút quyền cước, cầm qua đao tiễn, đánh gục hươu bào. Tướng quân cứ để ta làm một lính tốt thủ thành, giết được một tên là huề, giết hai tên là có lời rồi, giết thêm được vài tên chẳng phải là kiếm khoản lớn sao.” Ngô An Quốc quỳ ngay xuống xin.
Bách Lý Tử Linh nhìn áo quan văn thất phẩm trên người ông ta, bên ngoài khoác nhuyễn giáp, không đội mũ quan, chắc hẳn là vừa từ đại điện đi ra.
“Đứng lên đi.”
Bách Lý Tử Linh không ngờ rằng Ngô An Quốc sẽ xin ra trận giết địch lúc này. Phản quân của Tấn Bắc Vương đang ồ ạt tiến đến, đại doanh phía Tây đã mất, hiện giờ chỉ còn lại đại doanh phía Đông và Vũ Lâm Quân thủ vệ hoàng cung, có thể bảo vệ được hay không chính Bách Lý Tử Linh nàng cũng không dám nói.
Ngô An Quốc thế mà lại là một trang hảo hán.
Ít nhất so với vị tướng quân Lý tay nắm trọng binh kia còn mạnh mẽ hơn.
Ngô An Quốc bị sắp xếp cho đứng ở cửa thành Nam, quan bào của ông ta ở chốn này lại vô cùng nổi bật. Có quân sĩ nhận ra Ngô An Quốc, biết ông ta là sủng thần bên người hoàng đế, nghĩ rằng hoàng đế phái sủng thần của mình đến tác chiến, làm cho quân sĩ thủ thành thêm một chút lòng tin vô định rằng trận này có thể thắng.
“Tướng quân, xếp cho ông ta ở chỗ này sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?” Trần Đình lo lắng hỏi.
“Ông ta có một mình thì xảy ra chuyện gì được. Ông ta là sủng thần của hoàng thượng, là một tay hoàng thượng cất nhắc, nếu còn không thủ thành được để cho người khác làm hoàng đế, thế thì ông ta còn thảm hơn cả cỏ đầu tường. Cho nên không ai so được với ông ta về quyết tâm bảo vệ tòa thành này đâu.”
Trần Đình gật đầu.
Bách Lý Tử Linh đột nhiên thở dài, sắp đại chiến, nàng lại hơi nhớ con sói con của nàng.
Nếu chết trong trận này, con sói con của nàng chỉ sợ…..
Nghĩ đến đây, nàng bèn nhìn quanh khắp nơi, mới phát hiện Ất Tân không biết đã biến mất từ khi nào.
Chạy rồi cũng tốt, nàng chẳng tội gì phải gánh thêm một mạng người.
“Tướng quân khỏi cần than thở, cho dù thành có bị phá, ta cũng chắc chắn không để tướng quân xảy ra chuyện gì.” Một vị binh lính mặc giáp trụ quay đầu cam đoan với nàng.
“Ngươi…” Người này đúng là Ất Tân.
“Tướng quân, đại chiến sắp đến, ta có thể hỏi ngài một câu không?” Ất Tân hỏi.
“Có gì hỏi nhanh, lát nữa mà động thủ ta sẽ chỉ lo chém người.” Bách Lý Tử Linh nhìn về phía trước.
“Trận này đánh xong, tướng quân có bằng lòng đến thảo nguyên không?”