Quan Sơn Nguyệt - Chương 219
Bách Lý Tử Linh chú ý đến cách dùng từ của Ất Tân, là “đánh xong” không phải đánh thắng, cũng không phải đánh thua.
“Nếu còn giữ được mạng, ta chắc chắn sẽ đi thảo nguyên tìm hắn.” Đây là đáp án trong lòng Bách Lý Tử Linh, nhưng nàng không nói ra mà chỉ mỉm cười với Ất Tân.
“Truyền lệnh, cung tiễn thủ chuẩn bị.” Bách Lý Tử Linh hét to.
Phản quân của Tấn Bắc Vương đã đến dưới chân thành, một trận chém giết sắp bắt đầu.
Tấn Bắc Vương Triệu Khải và An Tây Hầu Phùng Khang dẫn quân binh đến dưới chân thành Thượng Đô vừa lúc giữa trưa, bầu trời sau khi đổ tuyết trong xanh không mây, ánh mặt trời ấm áp chiếu rọi khắp mặt đất.
Sau tuyết trời quang, vốn là một phong cảnh tuyệt đẹp.
Tuyết chưa kịp tan rực rỡ dưới ánh mặt trời. Nếu là bây giờ vẫn thái bình, hôm nay sẽ là một ngày đẹp, là ngày đại hôn của Tang Cát, tất nhiên sẽ thành ngày náo nhiệt nhất của thành Thượng Đô.
Dù sao hai nhà Tang Lý thông gia cũng là đại sự rúng động cả thành Thượng Đô.
Mà nay đường phố trong thành đã trống trơn, tĩnh mịch.
Tấn Bắc Vương mặc giáp trụ, mấy ngày trước vẫn còn là một thiếu niên lang tuấn tú, bây giờ đã trở thành một thiếu niên anh hùng. Hắn ta nhẹ thúc ngựa, định vượt lên trước, Phùng Khang vội vàng kéo lại: “Vương gia, không thể.”
“Cữu cữu yên tâm, tướng quân Bách Lý sẽ không giết ta đâu.” Triệu Khải nói.
“Vương gia, thái độ làm người của tướng quân Bách Lý tất nhiên ta biết. Nhưng hiện giờ hai quân đối chọi nhau, trong mắt tướng quân Bách Lý chúng ta là phản quân đó.” Phùng Khang lại khuyên.
“Cữu cữu, cho dù ta có giết đến sát chân thành Thượng Đô, Bách Lý Tử Linh cũng sẽ không giết ta.” Triệu Khải khẳng định.
“Cữu cữu đừng lo lắng, ta có mấy lời cần nói với tướng quân Bách Lý.” Triệu Khải nói tiếp.
Phùng Khang sao có thể yên tâm, nhưng người cháu ngoại trai này của hắn ta luôn có chính kiến riêng. Ví như chuyện năm năm trước trong trận Mai Dương Cốc, tướng sĩ Nam Trần thương vong nhiều vô kể, quân đội xung quanh đều không dám đi cứu, sợ bị vùi lấp bên trong, lúc đó chỉ có thể chờ bị diệt cả đoàn quân.
Bách Lý Tử Linh vì cứu phụ thân mà sốt ruột vô cùng, không quan tâm hậu quả dẫn theo mấy trăm người vọt vào bên trong. Nhưng Triệu Khải thì không cần thiết phải tham gia vào.
Một là thực lực của Triệu Khải lúc đó còn không cho phép, hai là nếu hắn ta đi cứu, rất có khả năng sẽ bị hoàng thượng để mắt đến.
Thế nhưng hắn ta vẫn phái người đi, bất chấp cả sự phản đối của người bên cạnh.
Hắn ta muốn cho Bách Lý Tử Linh phải nợ mình một nhân tình, tương lai sẽ có lúc dùng đến.
“Tướng quân, người tới hình như là Tấn Bắc Vương Triệu Khải.” Trần Đình kinh ngạc thốt lên: “Hắn ta không sợ chết sao? Gần như thế là ngay trong tầm bắn của cung tiễn đấy.”
“Trần Đình, truyền lệnh cho các tướng sĩ, không có mệnh lệnh của ta, không được bắn tên, kẻ nào vi phạm giết không tha.” Bách Lý Tử Linh cũng đã thấy rõ người đến, lập tức nói.
“Tướng quân…” Trần Đình nghĩ thầm đây chẳng phải cơ hội khó có được biết bao. Với khoảng cách này, binh lính bình thường có thể bắn không trúng Triệu Khải, nhưng hắn ta hay Bách Lý Tử Linh thì chắc chắn sẽ trúng.
Bắt trộm phải bắt thủ lĩnh trước. Giết trộm cũng nên giết thủ lĩnh đầu tiên.
Nếu Triệu Khải chết vậy thì phản quân này cũng chẳng còn gì để trông chờ nữa.
Nhưng Trần Đình không dám. Tính tình của Bách Lý Tử Linh, hắn ta đi theo vài năm đã hiểu rõ rồi, tuy rằng trong lòng khó hiểu nhưng vẫn đi xuống truyền lệnh.
Triệu Khải ghìm cương ngựa, ngẩng đầu nhìn lên Bách Lý Tử Linh đang đứng trên bờ thành.
Tường thành của thành Thượng Đô còn cao hơn, chắc chắn hơn tường thành cửa Bắc Lâu rất nhiều, dù gì cũng để bảo vệ kinh thành.
“Tướng quân, từ lần từ biệt trước trong hoàng cung mới chỉ qua mấy ngày, chưa từng nghĩ rằng hai người chúng ta giờ đây lại ở hai bờ chiến tuyến.” Triệu Khải ở dưới chân thành hô to.
“Vương gia, dù đã đến bước này rồi nhưng lùi lại vẫn còn kịp. Ta chắc chắn sẽ ở trước mặt hoàng thượng mà cầu tình cho vương gia.” Bách Lý Tử Linh nói những lời theo khuôn phép.
“Tướng quân nói đùa. Ngươi xem, những người này theo ta từ Tấn Bắc đến đây là để “tru tiểu nhân, thanh quân trắc” (giết kẻ tiểu nhân, thanh lọc bộ máy), trả lại một Nam Trần sạch đẹp. Hôm nay đã tới được dưới chân thiên tử, sắp bắt được kẻ xấu, ngươi lại nói ta lui xuống? Dám hỏi tướng quân, Triệu Khải ta có thể lui được sao?”
Quả thực Triệu Khải đã không còn đường lui, điều này Bách Lý Tử Linh vẫn biết.
“Vương gia, ‘tru tiểu nhân, thanh quân trắc’ này, ta thay hoàng thượng hỏi một câu, ngài định tru vị tiểu nhân nào, thanh cái gì?” Bách Lý Tử Linh nói.
“Tướng quân, lời này của ngươi rất có ý tứ. Nếu người khác không biết thì còn tốt. Tướng quân Bách Lý ngươi mà còn không biết vậy thì không thể nói nổi. Lão tướng quân và thiếu tướng quân vì sao mà mất? Chân của nhị gia vì sao mà gãy?”
“Còn mấy vạn tướng sĩ của Nam Trần ta giờ vẫn còn bị bỏ lại ở Mai Dương Cốc làm mồi cho sâu rắn chuột bọ. Ngươi lại hỏi ta tru người nào, thanh cái gì?”
Triệu Khải nói xong thì ha ha cười to, chiến mã dường như cũng bị kích động, không thể đứng yên mà xoay vòng quanh.
Phùng Khang ở phía sau nhìn qua mà đổ mồ hôi, ngặt nỗi hắn ta không thể tiến lên. Nếu hắn ta dám tiến lên, đối phương chắc chắn sẽ giết hắn. Đến lúc đó quân đội phía sau mới thực sự đại loạn.
Mai Dương Cốc là một thanh đao cắm trong lòng Bách Lý Tử Linh, ai nhắc đến cũng như đâm một nhát vào nàng.
Cho nên Triệu Khải nhắc đến chuyện này là muốn làm Bách Lý Tử Linh khó chịu.
“Tướng quân, nhị gia không nói cho ngươi sao?” Triệu Khải kéo ngựa, lại nhìn về phía Bách Lý Tử Linh: “Trận Mai Dương Cốc năm đó, ai đã bán đứng lão tướng quân, ai ở trong triều xúi giục hoàng thượng hạ chiếu thư, buộc lão tướng quân phải xuất trận. Lão tướng quân và thiếu tướng quân không phải hi sinh vì Nam Trần, mà là bị bọn lòng lang dạ sói hại chết.”
Triệu Khải không nói không phải tại hoàng thượng, mà đem trách nhiệm đổ hết lên đầu tất cả những kẻ tham dự vào năm đó.
Bách Lý Tử Linh biết rõ, chuyện này với hoàng đế không thể nào không có liên quan, nhưng theo cách nói của Triệu Khải, là đang bày tỏ thái độ với dân chúng rằng Tấn Bắc Vương Triệu Khải hắn ta không phải làm phản, mà là thay hoàng đế tru tiểu nhân, thanh trừ sâu mọt bên người hoàng đế mà thôi.
Suốt đoạn đường này, Triệu Khải đã viết mấy chữ này lên lá cờ lớn. Đây hẳn là lý do vì sao từ Tấn Bắc đến Thượng Đô người chống cự đã ít càng thêm ít, không ai chịu đứng lên cần vương.