Quan Sơn Nguyệt - Chương 220
Người ta không phải làm phản, người ta chỉ đang giúp hoàng đế thanh trừ tiểu nhân, trả lại một Nam Trần yên bình mà thôi.
“Tướng quân Bách Lý, một nhà Bách Lý của ngươi trung quân ái quốc, cuối cùng lại rơi vào cảnh tan cửa nát nhà. Lão tướng quân và thiếu tướng quân đổ máu nơi sa trường còn bị đám lòng lang dạ sói đó nói thành chỉ huy sai lầm, chết oan mấy vạn đại quân Nam Trần.”
“Ô danh nhường này, oan uổng nhường này, tướng quân Bách Lý ngươi có thể không so đo, nhưng Triệu Khải ta không thể không tính.”
“Ta chính là con cháu nhà họ Triệu, giang sơn Nam Trần này là giang sơn của nhà họ Triệu, nuôi một đám lòng lang dạ sói như thế bên người hoàng thượng, sớm muộn gì Nam Trần cũng sẽ lụn bại.” Triệu Khải lại hô to.
Bách Lý Tử Linh lẳng lặng lắng nghe, nàng hiểu rõ ý đồ của Triệu Khải khi nói những lời này, nàng thật sự không thể thờ ơ, nhưng cũng không vì thế mà làm phản.
Bằng không, thanh danh mà phụ thân đã chiến đấu cả đời vì Nam Trần vì dân chúng sẽ bị hủy, nhà Bách Lý trong sử sách sẽ chỉ được nhớ đến như một bọn phản thần, mặc cho Triệu Khải có giành được thiên hạ hay không. Những lời truyền miệng hoang đường này sẽ không thể tránh được.
“Mấy ngày trước tướng quân còn phải ở bộ Hộ thu hồi tiền nợ, là vì sao? Còn không phải do Nam Trần không còn tiền ư? Nam Trần rộng lớn như thế mà đồ cưới cho một công chúa đi hòa thân còn không chuẩn bị được, đây chẳng sợ là câu chuyện buồn cười mà hoang đường nhất cái lịch sử Nam Trần này.”
“Đặt an nguy của một quốc gia lên vai một nữ tử đã là một quốc gia vô năng rồi, vậy mà đến của hồi môn cũng không có, đáng buồn biết bao, đáng tiếc biết bao. Vậy tiền trong quốc khố đã đi nơi nào? Còn không phải bị đám sâu mọt vơ vét hết rồi sao? Nhưng ai dám đi đòi đống tiền nợ này? Không ai ngoài tướng quân Bách Lý ra.”
Chuyện tốt không có phần của Bách Lý Tử Linh ngươi, nhưng chuyện xấu lại đổ toàn bộ lên đầu ngươi. Đi thu hồi nợ, lại có thể đưa cả mình vào ngục giam của Đại Lý Tự, tướng quân Bách Lý, ngươi không đau lòng nhưng ta đau lòng cho ngươi.
“Nhìn đi, bây giờ trong thành Thượng Đô này có ai dùng được không? Nếu có e rằng tướng quân Bách Lý vẫn còn đang phải ngồi ở ngục giam của Đại Lý Tự.”
“Vừa ra khỏi ngục đã thay giáp trụ lên trấn thủ cổng thành. Tướng quân, vậy ngươi có mưu toan gì? Có mục đích gì?”
“Chẳng lẽ là vì những kẻ cặn bã đã hại lão tướng quân và thiếu tướng quân trong thành Thượng Đô? Hay là đợi sau khi bắt được Triệu Hoài ta đây lại để cho những kẻ cặn bã đó xông lên ngoạm ngươi mấy nhát? Lần này, chắc chắn bọn chúng sẽ cấu xé ngươi không chừa lại dù chỉ một mảnh thịt vụn….”
Bách Lý Tử Linh không ngăn cản Triệu Khải hô hào, Triệu Khải muốn nàng phải nghe, cũng muốn đám tướng sĩ thủ thành phải nghe. Bách Lý Tử Linh cũng có mục đích tương tự, để cho đám tướng sĩ thủ thành nghe vào.
“Tướng quân…” Trần Đình muốn nói lại thôi.
“Không sao, cứ để hắn ta hét tiếp đi.” Bách Lý Tử Linh nói.
“Tướng quân, ta chợt cảm thấy nam nhân của ngài cũng chẳng ra gì.” Ất Tân nghe xong những lời Triệu Khải hô hào, thấy đáng tiếc thay cho Bách Lý Tử Linh.
“Trong mưu đồ lãnh thổ của hắn vốn không có ta. Ta chẳng qua chỉ là một nhân tố ngoài ý muốn.”
Những lời này người khác nói còn được, nhưng để Bách Lý Tử Linh nói ra lại có mấy phần thê lương.
Quả thực trong mưu đồ lãnh thổ của Mộc Tô Hòa vốn không có nàng, cũng như trong giang sơn mà nàng đang bảo vệ không có con sói con.
Triệu Khải hô hào một hồi đến khàn cả giọng, mà vẫn còn tốn sức hô.
“Vương gia, nếu đã hét mệt thì chúng ta đánh thẳng luôn đi. Bách Lý Tử Linh ta chỉ là một người lỗ mãng, không có lời nào để khuyên ngài đâu. Nếu đại doanh phía Tây đã bị hạ, hẳn vương gia cũng chỉ còn bước cuối cùng này.”
Bách Lý Tử Linh cúi người hô xuống dưới thành, sau đó lệnh cho Trần Đình thông báo cung tiễn thủ chuẩn bị vào vị trí.
Triệu Khải ra sức gào thét cả nửa ngày, vốn cũng không mong khuyên được Bách Lý Tử Linh mở cổng thành, bởi vì nếu có thể khuyên, thì Bách Lý Tử Linh đã không đứng trên tường thành ngày hôm nay, chẳng qua hắn ta chỉ muốn nói cho các tướng sĩ thủ thành nghe một chút, để cho bọn họ xem bọn họ đang trung thành với một hoàng đế như thế nào.
Kế công thành, đánh vào lòng người đầu tiên, đánh vào cổng thành xếp sau.
Nhưng vào lúc Triệu Khải hô to nhất, Bách Lý Tử Linh truyền lời xuống dưới, Bách Lý Tử Linh nàng thề sống chết cùng thành Thượng Đô.
Trống trận ầm vang, cờ bay phấp phới.
Những ngày trong xanh sau khi tuyết rơi rất hợp để ra ngoài đi chơi, ngắm hoa mai dưới tuyết, trong trắng điểm hồng, rực rỡ lóa mắt.
Vậy mà nay, vẫn là cảnh trong trắng điểm hồng lóa mắt ấy nhưng là dùng máu để tô hồng.
Triệu Khải giục ngựa quay về doanh, phía sau là trống trận ầm vang rung trời.
“Cữu cữu, truyền lệnh xuống đi, sau khi đánh vào thành, không được phép đốt nhà cướp của giết người, vi phạm sẽ giết không tha. Ngoài ra, phải bắt sống Bách Lý Tử Linh.” Triệu Khải nói.
“Vương gia mến người tài, nhưng tướng quân Bách Lý chưa chắc đã cảm kích ngài.” Phùng Khang nói.
“Cữu cữu, đây là giang sơn Nam Trần, bất kể ai ngồi lên ghế rồng, nhất định phải giữ được mấy vị tướng thiện chiến. Nếu không, người Yến Vân lại tấn công đốt giết cướp bóc thì lấy ai để bảo vệ giang sơn Nam Trần này.” Triệu Khải thở dài.
“Vương gia vì nước vì dân.”
Sau khi hai người đàm đạo vài câu, tiếng chém giết đã vang lên khắp trên thành dưới thành.
Quân binh của Tấn Bắc Vương Triệu Khải chia làm hai cánh, một cánh đi vào từ cổng phía Nam, quân số nhiều nhất, do Triệu Khải và Phùng Khang tự mình dẫn quân. Một cánh khác tấn công từ cổng phía Tây, quân số tuy ít hơn nhưng ở đó lại có nội ứng.
Mấy vạn quân bao vây tứ phía, trận chiến này đã định sẽ không thể nhanh chóng chấm dứt.
So với trận chiến mấy tháng trước ở cửa Bắc Lâu, trận này chắc chắn sẽ còn kéo dài rất lâu.
Từ lúc giữa trưa đến tận khi trời tối đen, từng lớp từng lớp binh lính dưới chân thành bắc thang dây không màng sống chết mà bò lên trên tường thành, từng lớp ngã xuống, từng lớp máu chảy không ngừng, ngay cả nền tuyết ngoài thành cũng đã bị nhuộm đỏ, nhưng vẫn xông lên mãi không ngừng.
Phía trên thành lầu, trên chiến bào của Bách Lý Tử Linh cũng đã vấy đầy máu tươi. Tình hình trước mắt, lợi thế vẫn nghiêng về phía bọn họ, phần lớn là do tường thành đủ cao, đủ chắc chắn.