Quan Sơn Nguyệt - Chương 221
Tang Cát trấn thủ ở cổng Tây, tình hình chiến đấu bên này cũng rất kịch liệt, cũng may kịp thời phát hiện ra nội ứng trong quân, bằng không vừa khai chiến đã bị nội ứng kéo chân sau mở cửa thành, vậy thì mới vô phương xoay chuyển.
“Nhị gia, trong cung bất ngờ tạo phản.” Người truyền tin của Bàng Diệp đến báo.
Tang Cát giết đến đỏ cả mắt rồi, vừa chặt đầu một binh lính bò lên được cổng thành, y vội túm lấy áo người vừa đến, kéo tới trước mặt giận dữ quát: “Ngươi nói lại lần nữa.”
“Trong cung vừa mới bất ngờ nổi loạn, thống soái vũ lâm quân Trần Viễn Giang mang binh bao vây hoàng cung, chúng đại thần, hoàng thượng và thái tử đều bị giam trong cung.” Người truyền tin hoang mang vội vàng nói.
Tang Cát nghe thấy lời này, bỗng cảm thấy cơn tức dồn lên, đầu óc choáng váng, đứng cũng không vững. Người nọ đứng lên đỡ Tang Cát: “Nhị gia, bây giờ phải làm sao? Đại nhân lúc này vẫn đang trong cung.”
Tang Cát cố bình tĩnh lại, đang muốn phái người đi truyền tin cho Bách Lý Tử Linh, chợt nghe thấy tiếng cồng thu binh ngoài cổng thành.
Trận chiến đã giằng co suốt nửa ngày mà đối phương lại bỗng dung đánh cồng thu binh ngừng chiến.
“Thu binh?” Tang Cát trong lòng thầm cảm thấy không ổn. Nếu những người này đánh trống cổ vũ sĩ khí, Tang Cát sẽ cảm thấy do bọn họ chưa chuẩn bị xong đã nóng lòng đánh hạ thành trì. Nhưng chỉ mới giao chiến được nửa ngày, trong hoàng cung lúc này lại có biến, lòng Tang Cát lúc này như chìm vào vực sâu.
Lúc này trong lòng Tang Cát không tránh khỏi bối rối. Bên ngoài thành là cường địch, bên trong lại là nổi loạn, binh sĩ thủ thành bọn họ bị kẹp ở giữa, chẳng mấy chốc bị người kẹp thành nhân bánh bao.
Y truyền lệnh xuống cho một bộ phận bố trí phòng ngự, phòng ngừa quân địch chỉ giả thu binh rồi bất ngờ tấn công, lúc đó thì trở tay không kịp, lại lệnh cho các doanh lập tức đi kiểm kê thương vong, thống kê binh lực còn đến hiện tại.
Sau khi sắp xếp xong mọi việc, y mới nhớ đến người truyền tin vẫn còn ở đây, liền bảo gã đi đến cổng phía Nam, báo lại tin tức cho Bách Lý Tử Linh.
Cùng lúc đó, Trần Đình cũng cưỡi ngựa từ trong thành đi ra.
Tang Cát bật người khỏi tường thành, bước nhanh đến đón.
“Có phải bên tướng quân có chuyện?” Tang Cát vừa thấy Trần Đình đến lúc này, trong lòng càng thêm bất an.
“Tướng quân bên kia không sao, nhưng tướng quân bảo ta đến đây thế chỗ ngài, mời phó tướng đến cổng phía Nam để thương nghị.” Trần Đình nói
“Trong cung bất ngờ tạo phản, tướng quân…”
“Tướng quân mời phó tướng qua cũng là vì chuyện này.” Trần Đình vội nói.
Tang Cát cũng không bất ngờ khi Bách Lý Tử Linh đã biết chuyện. Dù sao chuyện tạo phản trong cung lớn như thế, bất kể là Triệu Hoài hay hoàng đế đều sẽ phái người đến báo cho Bách Lý Tử Linh.
Tang Cát nhảy luôn lên ngựa của Trần Đình, ra roi thúc ngựa phóng về cổng Nam.
“Trần Viễn Giang tạo phản rồi, phỏng chừng không ai ngờ tới chuyện này.” Trên giáp trụ của Bách Lý Tử Linh vẫn còn vương đầy vết máu, ngay cả đôi tay cũng nhơ nhớp máu chưa rửa, trông vào có hơi gai mắt.
“Hắn ta là ca ca ruột của hoàng hậu, sao lại có thể làm thế?” Tang Cát suốt cả dọc đường đến đây đều suy nghĩ vấn đề này, như thế nào cũng nghĩ không ra.
“Hoàng thượng vô sinh đã không phải chuyện bí mật gì trong hậu cung, Trần Viễn Giang hắn ta là thống soái của vũ lâm quân, sao có thể không biết được. Hoàng đế không có con nối dõi, vậy thì giang sơn này sớm muộn gì cũng là của người khác. Hắn ta là quốc cữu vậy cũng phải tìm một đường cho mình.”
Bách Lý Tử Linh nói xong đưa một tờ giấy cho Tang Cát.
“Đây là lúc trước vương gia Phù Phong phái người đưa tới.” Bách Lý Tử Linh bồi thêm một câu.
Trên tờ giấy không có bao nhiêu chữ nhưng nội dung lại rất nhiều. Trần Viễn Giang tạo phản, đại nữ nhi của hắn ta ba tháng trước đã nhập phủ Tấn Bắc Vương, hiện giờ đã mang bầu.
Tang Cát đọc hết nội dung trên tờ giấy, mắng một câu: lòng tham không đáy.
“Tấn Bắc Vương tuy nhỏ tuổi nhưng thủ đoạn lại cao minh, nếu lên làm vua cũng có thể là một vị minh quân.” Bách Lý Tử Linh cảm khái nói.
“Minh quân làm gì? Chiếm được giang sơn bằng cách không danh chính ngôn thuận, chung quy sẽ không lâu dài.” Tang Cát nói.
“Không nói chuyện này nữa. Ta gọi ngươi đến là muốn để ngươi dẫn người đến hoàng cung, bên đó hiện giờ vẫn còn đang giao tranh, cũng may còn có vương gia Phù Phong lưu lại người, bằng không giờ này hoàng cung đã rơi vào tay Trần Viễn Giang rồi. Có điều ta sợ rằng người của vương gia không chống đỡ được lâu nữa đâu, bây giờ ngươi dẫn ngay người qua, giúp vương gia ổn định hoàng cung, có như vậy ta ở đây mới không phải phiền lòng chuyện hậu phương nữa.”
“Tướng quân, thương vong ở cổng Nam, cổng Tây đều không nhỏ, bây giờ còn không thể bổ sung binh lực, thần làm sao còn dẫn binh đi được.”
“Mấy trăm người thì vẫn điều động được, nhưng không thể nhiều hơn. Sau khi ngươi qua đó, mau chóng bắt lấy Trần Viễn Giang, bình ổn phản loạn trong cung. Ta chờ ngươi trở về sát cánh chiến đấu bên ta.”
Tang Cát biết, bây giờ không phải là lúc nói chuyện phiếm, đành gật đầu dẫn mấy trăm người vội vàng chạy tới hoàng cung.
“Vì sao đại nhân Ngô không về cung cứu giá?” Sau khi Tang Cát đi rồi, Bách Lý Tử Linh vừa cắn một miếng bánh màn thầu mới nướng, cũng chẳng để ý đến tay vẫn còn dính máu quân địch, cứ thế nhai hai miếng, xem như bổ sung thể lực sau nửa ngày chiến đấu.
“Trần Viễn Giang cho dù bắt được hoàng thượng cũng sẽ không làm hại đến tính mạng ngài. Hiện giờ Tấn Bắc Vương còn chưa tiến công vào thành được, mà hắn ta đã giết hoàng thượng thì cho dù Tấn Bắc Vương có tiến vào thành công cũng không ngồi lên được ngai vị này. Hoàng thượng bị giết, những kẻ đang rình rập phía sau sẽ mượn cớ mà tru sát Triệu Khải. Cho nên không cần lo cho tính mạng của hoàng thượng, cho nên ta chỉ cần đứng ở đây vì hoàng thượng giữ tốt cánh cổng thành này, giết thêm nhiều địch, không để phản quân tiến vào, vậy thì thiên hạ này sẽ vẫn là thiên hạ của hoàng thượng.”
Ngô An Quốc nói xong thở một hơi dài, lại nói tiếp: “Không, kỳ thực đây đã không còn là thiên hạ của hoàng thượng. Cho dù có đánh bại được Tấn Bắc Vương, thiên hạ này cũng sẽ là của Triệu Hoài.”
Ngô An Quốc sụt sùi thương cảm, nhưng chỉ một lát sau đã chuyển thành tự an ủi: “Cũng tốt, chỉ cần không phải rơi vào tay Tấn Bắc Vương, thì với hoàng thượng sẽ không tính là kết cục quá tồi tệ.”
“Đại nhân Ngô quả là thông thấu.” Bách Lý Tử Linh nói.