NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 222

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 222
Prev
Next

“Ngô Tường ta xuất thân nhà nghèo, học tập gian khổ suốt mười năm mới đỗ đạt, ở trong triều là một người không quyền không thế không bối cảnh, là hoàng thượng cất nhắc giao cho ta trọng trách. Tuy rằng ta chẳng phải quan lớn gì, nhưng có đại nhân nào trong triều mà không phải sợ ta ba phần.”
“Ai cũng nói ta là gian thần, nịnh thần, nhưng ta chỉ trung thành với hoàng thượng, so với những đại thần trước mặt thề thốt trung thành, sau lưng lại kéo bè kết phái, chỉ mưu tính lợi ích cho bản thân còn mạnh hơn gấp bao nhiêu lần.”
“Gian thần thì sao? Nịnh thần lại như thế nào? Ngô Tường ta không thẹn với lòng. Ta chỉ hận ta thế đơn lực bạc, không thể thay hoàng thượng ngăn cơn sóng dữ…”
Ngô An Quốc dốc hết nỗi lòng thổ lộ.
Nếu Tấn Bắc Vương làm hoàng đế, vậy đương kim hoàng thượng không tránh khỏi cái chết. Còn nếu để con của Triệu Hoài làm hoàng đế, đương kim hoàng thượng còn có thể lên làm thái thượng hoàng, còn giữ được mạng.
Trong bóng đêm, Bách Lý Tử Linh đứng trên tường thành cao cao nhìn về phía hoàng cung rực rỡ ánh đèn, Ất Tân mặc áo giáp đứng bên cạnh.
Lúc này có binh lính báo cáo lại rằng cổng phía Bắc gặp phải công kích của phản quân, hiện giờ đang giao tranh rất kịch liệt.
Cổng phía Bắc do Lục Tranh tọa trấn.
Lục Tranh đã dẫn dắt mười tám trại nhiều năm, có nhiều kinh nghiệm về phòng thủ, hơn nữa cũng nhiều ý xấu, bằng không cũng đã không có danh là công tử Quỷ. Bách Lý Tử Linh không hề lo lắng về cổng phía Bắc mà lo cho cổng phía Đông vẫn đang không có động tĩnh gì.
Cổng phía Đông do Hạ Du trấn giữ, luận về kinh nghiệm, người một đời chinh chiến như Hạ Du ở Nam Trần cũng coi như là chiến tướng số một số hai. Nhưng Hạ Du đánh giặc dựa hết vào bản thân dũng mãnh, lúc tấn công ít người có thể địch lại được, nhưng luận về phòng thủ thì kém hơn nhiều.
“Tướng quân, tuyết lại rơi rồi.” Ất Tân nói
“Tuyết rơi là tốt.” Bách Lý Tử Linh cảm thán.
Tuyết rơi thì ban đêm sẽ càng lạnh hơn, đối với các tướng sĩ thủ thành sẽ là một đêm cực khổ, vừa phải đối chọi với thời tiết, vừa phải chống chọi với quân địch.
Nhưng trời lạnh hơn thì phản quân đang đóng ngoài thành cũng vất vả hơn, tuyết trên tường thành rơi xuống, đóng thành từng cột băng, bọn họ bắc thang leo lên tường thành sẽ càng khó khăn hơn. Cho nên đây vẫn coi như chuyện tốt.
Bách Lý Tử Linh đi tuần tra một vòng bố trí phòng thủ của cổng phía Nam, qua nửa ngày chiến đấu kịch liệt, quân lính đều đã kiệt sức. Binh lính của đại doanh phía Đông xưa nay vốn chỉ ở trong thành tuần phòng, chưa từng đánh trận thật, sức chịu đựng kém rất nhiều.
Đi một vòng xuống dưới, lòng Bách Lý Tử Linh càng thêm lo lắng. Trời đông giá rét, sức người đã cạn, nếu là binh của nàng ở cửa Bắc Lâu thì chẳng có gì đáng lo, đó đều là những người trải qua thao luyện vào những ngày lạnh nhất mùa đông, nóng nhất mùa hè*, binh lính trong kinh thành không so sánh được.
*Đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục: Tiết Tam cửu là hai mươi bảy ngày sau đông chí, là những ngày lạnh nhất trong năm. Tiết Tam phục là những ngày nóng nhất trong năm.
Ất Tân đi theo Bách Lý Tử Linh vào trong quân trướng, bếp lò trong phòng đang cháy rực, tỏa hơi ấm khắp phòng.
Bách Lý Tử Linh đứng trước bản đồ thành Thượng Đô, ánh mắt quét qua từng tuyến đường trong thành, cuối cùng dừng ở hoàng cung.
“Tướng quân sợ bên hoàng cung không thể khống chế được sao?” Ất Tân dâng lên một chén trà nóng.
“Không đến mức đó. Vương gia Phù Phong đã chuẩn bị nhiều năm, không đến mức không thể khống chế được.”
“Vậy tướng quân còn lo lắng điều gì?” Ất Tân lại hỏi.
“Ta chỉ đang nghĩ, Tấn Bắc Vương trù tính nhiều năm như thế, vì sao trong kinh thành lại không hề có động tĩnh gì.” Bách Lý Tử Linh lại đảo qua các nẻo đường phố.
Trong cung bất ngờ tạo phản, có thể để quốc cữu phản chiến, hạ công phu lớn như thế, sao có thể chỉ động thủ trong hoàng cung được.
“Hắn ta không nói gì với ngươi à?” Bách Lý Tử Linh quay đầu nhìn Ất Tân
“Chưa từng. Chúng ta và Tấn Bắc Vương chỉ là hợp tác hai bên cùng có lợi. Hắn ta khởi binh cần binh khí và chiến mã, nhưng nếu chuẩn bị trong đất Nam Trần sẽ rất dễ bị phát hiện, cho nên chúng ta phụ trách vận chuyển binh khí và chiến mã đến Nam Trần cho Tấn Bắc Vương thôi.”
Tấn Bắc Vương thì phụ trách mở mang thông đạo cho chúng ta ở Nam Trần, tạo thuận lợi nhất cho thương đội của chúng ta ở Nam Trần. Đánh giặc cần bạc, dù là Tấn Bắc Vương hay là chúng ta.””
“Nhưng Tấn Bắc Vương sẽ không nói những sắp xếp của hắn ta cho chúng ta biết. Tuy là bằng hữu nhưng hai nước thì không thể tồn tại bằng hữu vĩnh viễn, chỉ có lợi ích vĩnh viễn.”
Có thể khiến Ất Tân nói một hơi dài như thế đúng là không dễ gì.
“Nhưng mà, công tử nhà các ngươi vẫn biết chuyện Tấn Bắc Vương.” Bách Lý Tử Linh nói.
“Ngài ấy là người làm việc luôn phòng ngừa chu đáo. Chuyện Tấn Bắc Vương nổi dậy là chuyện sớm muộn, cho nên ngay từ vài năm trước đã mua chuộc vài người dưới tay Tấn Bắc Vương, bọn họ có thể cung cấp tin tức, nên động tĩnh gì của Tấn Bắc Vương cũng nắm được rõ ràng. Ngài ấy sợ bị Tấn Bắc Vương hãm hại, dù sao thế lực của Mạc Xa ở tộc Tuyết Lang lớn như thế, ngài ấy không thể không chuẩn bị nhiều thêm cho chính mình.”
Lo trước tính sau, tùy cơ ứng biến, giả đáng thương, giả nhu nhược, giả làm người khác, đúng là giả làm cái gì cũng giống thật. Chỉ có nàng là khờ dại tin theo.
“Nhưng ngài ấy đối với tướng quân là thật tình. Chúng ta vốn đã sớm phải quay về thảo nguyên, bởi vì nghe nói tướng quân quay về kinh ngài ấy mới nấn ná mãi không đi. Theo ý muốn của ngài ấy là muốn dẫn cả ngài đi cùng về thảo nguyên nhưng ngài ấy biết ngài sẽ không đi…”
Ất Tân đang nói thì bị cắt ngang bởi một tiếng nổ lớn.
“Có chuyện xảy ra?” Bách Lý Tử Linh bỏ lại một câu xoay người đi ra ngoài.
Ất Tân theo sát phía sau cùng chạy lên tường thành. Chỉ thấy binh lính thủ thành đang nhìn ngó xung quanh, xa xa là ánh lửa bốc lên ngút trời, tiếng nổ ầm vang liên tục không dứt.
“Là phía Tây!” Bách Lý Tử Linh tự nhủ một câu, quay người quát: “Người đâu, đi xem xem đã xảy ra chuyện gì.”
Một gã binh lính nhận lệnh xuống khỏi tường thành, còn các binh lính vẫn đang gác trên tường thành nhìn ánh lửa từ đằng xa bắt đầu bàn tán.
“Nhìn theo hướng ngọn lửa, là từ cửa hàng buôn bán pháo hoa, chẳng lẽ là bị cháy rồi phát nổ sao?”
“Lúc này mà cháy, e là có người cố ý đấy.”
“Lửa cháy lớn thế này sợ sẽ liên lụy thiệt hại đến nhà khác. Nhà của ta cách đó không xa, không biết người trong nhà thế nào rồi.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 222"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com