NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 223

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 223
Prev
Next

Toán lính đang nói thì thấy mấy người buông vũ khí định đi xuống thành, sau khi bị người ngăn cản đám người buông vũ khí này vẫn còn kêu la rằng người nhà của họ ở ngay khu vực bị cháy, muốn trở về nhìn xem người nhà có an toàn không.
Lúc này lo lắng cho người nhà là chuyện hết sức bình thường. Nhưng nếu thả những người này đi, những binh lính thủ thành đều sẽ bắt chước. Binh lính của đại doanh phía Đông có không ít người có nhà ở ngay trong thành, hơn nữa hiện giờ lửa ngày càng lan rộng, nhà ai cũng có thể bị cháy lan đến. Nếu tất cả mọi người đi rồi, vậy thành này ai sẽ thủ đây.
“Ta biết các ngươi lo lắng cho người trong nhà. Nhưng đêm nay các ngươi buông vũ khí, rời khỏi cổng thành, phản quân ngoài cổng thành sẽ dễ dàng xông vào, đến lúc đó các ngươi tay không tấc sắt lấy cái gì mà bảo vệ được người nhà mình?” Bách Lý Tử Linh hô lớn.
“Tướng quân, chúng ta cũng muốn theo ngài, bảo vệ thành Thượng Đô. Nhưng trong lòng chúng ta cũng hiểu rõ, trận này phỏng chừng khó tránh khỏi cái chết. Vì người nhà, vì thành Thượng Đô chúng ta có chết cũng không hối tiếc. Nhưng nếu người nhà của chúng ta không còn, vậy thì thủ thành Thượng Đô còn có ý nghĩa gì?”
“Đúng thế, còn có ý nghĩa gì?”
“Có ý nghĩa gì?”
Vốn chỉ là mấy binh lính phụ họa lại biến thành một đám đông hô hào, chuyển biến bất ngờ này làm Bách Lý Tử Linh phải bất ngờ.
“Các tướng sĩ, hãy nghe ta nói.” Lúc này Ngô An Quốc cũng hô to.
“Ta hiểu được tâm tình của các ngươi. Nhưng ta vẫn muốn nói với mọi người vài lời, nhà của Ngô An Quốc ta cũng ở phố Tây, trên có phụ mẫu, dưới có thê nhi, ta hiểu tâm tình các ngươi. Ta cũng lo lắng cho người nhà, nhưng chúng ta đã mặc lên bộ áo giáp, nhận lương bổng là vì cái gì? Không phải là vì bảo vệ một cõi bình an sao?”
“Bây giờ phản quân đã đánh tới tận cửa, chẳng lẽ chúng ta lại mặc kệ, chỉ biết lo cho cái nhà nhỏ của mình sao? Phản quân vào được thành, quốc gia cũng mất, lúc đó liệu còn gia đình nhỏ của các ngươi sao?”
“Đại nhân Ngô, ngài là sủng thần của hoàng thượng, ngài phải tận trung với hoàng thượng. Chúng ta nào có thể so được với ngài, không đọc nhiều sách như ngài, không hiểu đạo lý này, chúng ta chỉ muốn ở bên người nhà mình, cho dù là chết cũng phải chết cùng một chỗ.” Có người hô lên như vậy, đám binh lính vội vàng phụ họa.
Ngô An Quốc quýnh lên, quay đầu nhìn Bách Lý Tử Linh.
Bách Lý Tử Linh vốn muốn giết một người răn trăm người.
Nhưng nếu thật sự phải xuống tay, e rằng sẽ càng nhiều kẻ nổi loạn hơn.
Lấy lí lẽ giảng giải, lấy tình cảm mà hành động e rằng lúc này rất khó. Những binh lính ngày thường được nuôi trong kinh thành này vốn chẳng chịu nổi một kích, huống chi còn gặp việc như thế này.
Lại thêm một tiếng nổ chấn động bầu trời đêm, chấn động cả tinh thần của binh lính thủ thành.
Lúc này có binh lính đến báo, có một dãy bán pháo bỗng nhiên phát nổ, cháy lan sang cả mấy cửa hàng bên cạnh, lửa cháy tràn lan.
Bởi vì xung quanh có quá nhiều nhà kinh doanh pháo hoa pháo nổ, nên ngọn lửa càng lan càng mạnh, căn bản không thể cứu viện.
Ngọn lửa ở thành Thượng Đô cũng thiêu rụi luôn cả Nam Trần.
Bách Lý Tử Linh không thể ngăn cản những binh lính muốn đi cứu người nhà, nhìn một đám buông vũ khí chạy vào trong thành, dường như nàng đã nhìn thấy tương lai của thành Thượng Đô và tương lai của Nam Trần.
“Các ngươi quay lại đây, không được chạy…” Chỉ có Ngô An Quốc vẫn đang nỗ lực ngăn cản đám người chạy đi, nhưng cũng tốn công vô ích.
Binh lính thủ thành tháo chạy quá nửa, Bách Lý Tử Linh chỉ đành bố trí lại phòng thủ một lần nữa, nàng có dự cảm đêm nay hẳn sẽ là một hồi ác chiến, còn đến rất nhanh.
“Báo, tướng quân.” Một binh lính vô cùng lo lắng chạy lại.
“Tướng quân, cổng phía Đông sắp không giữ được rồi, lão tướng quân Hạ kêu tướng quân nhanh chóng chi quân tiếp viện.”
Tiếp viện?
Giờ này Bách Lý Tử Linh nàng lấy đâu ra quân mà tiếp viện.
Binh lính ở cổng Nam đã chạy không ít, nàng còn chẳng đủ người làm sao có quân mà tiếp viện cho cổng phía Đông.
Bách Lý Tử Linh nện mạnh một quyền lên bờ tường dày, mấy ngón tay tức thì nhuốm máu.
“Tướng quân, sợ là không thủ được thành này rồi.” Ất Tân đứng bên cạnh nói một câu.
Ất Tân vừa dứt lời, Ngô An Quốc vẫn đang đứng bên cạnh ngay lập tức kề đao lên cổ hắn ta: “Tiểu tử, ta đã sớm ngứa mắt với ngươi. Ngươi không phải là người Nam Trần, lại đi theo bên cạnh để mê hoặc tướng quân. Sao nào, giờ còn muốn dụ tướng quân bỏ thành?”
Ất Tân không đề phòng Ngô An Quốc, nên mới bị người ta kề đao vào cổ. Nhưng với thân thủ của Ất Tân, thoát khỏi uy hiếp của Ngô An Quốc chẳng phải việc gì khó.
“Đại nhân Ngô, nể mặt ngươi là thư sinh vẫn có thể vác đao ra trận, mau buông đao xuống ta sẽ không so đo. Bằng không làm ngươi bị thương thì không tốt đâu.” Ất Tân nói.
“Tiểu tử, ăn nói ngông cuồng, xem ta….”
Ngô An Quốc còn chưa nói dứt lời, chợt nghe thấy “keng” một tiếng, thanh đao trong tay Ngô An Quốc bắn ra ngoài, sức mạnh đó khiến người khác phải giật mình.
Tay của Ngô An Quốc bị vỗ đau đến run rẩy, vừa muốn xoay người nhặt thanh đao lên, đã thấy kiếm của Ất Tân để lên cổ của Ngô An Quốc.
“Đại nhân Ngô, bị người khác cầm đao kề ở cổ mà nói chuyện, cảm giác thế nào?” Ất Tân cười hỏi.
“Ất Tân, bỏ kiếm xuống.” Bách Lý Tử Linh nói.
Ất Tân sao có thể đồng ý, Bách Lý Tử Linh phải tự mình ra tay, bẻ tay của Ất Tân lấy kiếm ra.
Đúng lúc này, có binh lính đến báo: “Tướng quân, có một đội nhân mã từ trong thành ra, muốn gặp tướng quân.”
Đến vào lúc này, là ai đây?
Bách Lý Tử Linh cầm kiếm xuống lầu cổng thành, nhìn thấy gương mặt quen thuộc đang cầm đuốc đứng đầu đội ngũ, là Tất Ngũ.
“Tất Ngũ bái kiến tướng quân.” Trên người mặc giáp, quỳ một gối.
Bách Lý Tử Linh không gọi Tất Ngũ đứng dậy, mà nhìn vào hàng ngũ sau lưng y, tuy lượng người không tính là đông, nhưng cũng có cỡ vài trăm ngươi. Hơn nữa, Bách Lý Tử Linh biết, những người đi theo Tất Ngũ đến đây tuyệt nhiên là những binh sĩ có khả năng chiến đấu hơn so với đại doanh Đông Tây. Nhưng điều này cũng khiến nàng thêm phần lo lắng.
“Ngươi đến đây làm gì?” Bách Lý Tử Linh hỏi.
“Thủ thành!” Tất Ngũ âm vang hữu lực nói ra hai chữ.
“Thủ thành? Ngươi là người của nhị ca, ta không tin được.”

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 223"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com