NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 224

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 224
Prev
Next

“Tướng quân, tuy ta là người của nhị gia, nhưng cũng là người tướng quân đã liều mạng đưa ra ngoài ở Mai Dương Cốc. Cái mạng này của ta là tướng quân cho, kể cả ta không thể báo đáp được ân cứu mạng của ngài, cũng không thể hãm hại tướng quân vào tội bất nghĩa.” Tất Ngũ nói lời khẩn thiết, mà ánh mắt Bách Lý Tử Linh lại qua mặt từng người trong hàng.
Bước chân nàng kiên định và vững vàng, mỗi một bước đều như muốn khoét một hố sâu trên nền đất.
Đây đều là những lão binh năm đó đã theo chân phụ thân nàng chinh chiến khắp nam bắc, có người tuổi đã không còn nhỏ, tóc mai cũng chuyển màu hoa râm.
Ánh nhìn của Bách Lý Tử Linh lướt qua mặt họ, có người nàng vẫn nhớ mặt, tuy không thể gọi tên, nhưng đều là bằng hữu cũ.
“Bọn họ đều là những người năm đó tướng quân đã liều mạng cứu ở Mai Dương Cốc. Sau trận ấy, đa số đều đã rời khỏi quân doanh do thương tích. Nghe thấy tướng quân trấn giữ thành Thương Đô nên muốn đến trợ sức cho tướng quân.” Tất Ngũ nói tiếp.
“Trợ sức cho tướng quân!” Tất cả cùng hô vang.
Ánh mắt Bách Lý Tử Linh rơi trên người một nam nhân trung niên, ông ấy dù đang mặc áo giáp, nhưng lại mất đi một cánh tay. Bách Lý Tử Linh sờ vào phần tay áo trống không đó, lại nghe nam tử ấy nói: “Tướng quân, mặc dù ta chỉ còn một tay, nhưng nói đến giết chóc, chỉ vậy là đủ rồi.”
Bách Lý Tử Linh vỗ vai ông ấy, cầm kiếm đi lên trước đầu hàng ngũ.
Tất Ngũ vẫn quỳ trên đất, Bách Lý Tử Linh đỡ Tất Ngũ dậy.
“Các vị huynh trưởng, thúc bá, các người đều là những lão binh đã từng đi theo phụ thân ta. Hiện tại là thời điểm nguy cấp, Bách Lý Tử Linh ta đa tạ các vị đến đây trợ giúp cho ta. Nhưng trận thủ thành lần này vô cùng khốc liệt, bây giờ mọi người vẫn lành lặng đứng đây, nhưng sau đêm nay có lẽ các người chỉ còn là một cái xác lạnh lẽo. Mọi người đã sống sót từ Mai Dương Cốc, Bách Lý Tử Linh ta không nhẫn tâm đến cuối cùng lại để các vị bỏ mạng tại nơi này. Cho nên, bây giờ nếu muốn đi, Bách Lý Tử Linh ta vẫn rất cảm kích. Nếu đồng ý ở lại, Bách Lý Tử Linh ta xin thề, nếu thành vỡ, Bách Lý Tử Linh ta tuyệt không đơn độc sống sót.”
“Chúng ta nguyện thề sống chết cùng tướng quân Bách Lý!” Tất cả cùng hô lên, tuy chỉ có vài trăm người, nhưng ngược lại cái khí thế đó như sóng sau cao hơn sóng trước.
Ngô An Quốc nghe thấy động tĩnh dưới lầu nên vội vã xuống kiểm tra, liền thấy Bách Lý Tử Linh và Tất Ngũ đang nói chuyện.
Ngô An Quốc đã nhận ra Tất Ngũ đang đứng cạnh Bách Lý Tử Linh từ xa.
Tất Ngũ cũng là một viên mãnh tướng trong quân đội nhà họ Bách Lý năm xưa. Nhưng từ sau trận chiến ở Mai Dương Cốc, Bách Lý Sách bị gãy chân nên đã tham gia vào bộ Binh, Tất Ngũ cũng theo đó mà rời khỏi quân doanh, trở thành mã phu cho Bách Lý Sách.
Trước kia, Ngô An Quốc không quan tâm đến người tên Tất Ngũ này, vì sau khi Bách Lý Sách gãy chân, vừa khiêm tốn lại an tĩnh, đừng nói Tất Ngũ rất ít bị người khác chú ý, ngày cả Bách Lý Sách cũng an tĩnh đến mức như chẳng tồn tại.
Lúc này Ngô An Quốc nhìn lại Tất Ngũ, thật sự là hai người khác nhau so với hình tượng mã phu trong ấn tượng của ông ta.
Ngô An Quốc làm giám sát ngự sử nhiều năm, có thể là do thói quen nên khó tránh suy nghĩ nhiều, việc gì cũng giữ thái độ nghi ngờ, đối với chuyện Tất Ngũ dẫn mấy trăm người đến, trong lòng ông ta tự nhiên suy nghĩ nhiều hơn.
Lục Tranh trấn thủ cổng Bắc cũng dẫn theo mấy trăm người, hơn nữa đều đến từ phía Nam. Đối với vị Lục Tranh này, Ngô An Quốc còn biết được một chút, một tên sơn phỉ được Bách Lý Tử Linh thu nạp, cơ bản là không có vấn đề gì, nhưng chuyện thu nạp này, năm đó Bách Lý Tử Linh không hề báo lên triều đình.
Ngô An Quốc lại nghĩ tới cách đây không lâu, đại thần trong triều buộc tội Bách Lý Tử Linh, trong lúc dẹp giặc ở phía nam đã cướp đoạt và biển thủ ngân lượng cướp được của phú thương địa phương.
Nhìn lại mấy trăm binh sĩ Tất Ngũ dẫn tới, Ngô An Quốc tự nhẩm trong lòng, muốn tự dưỡng một đội ngũ hơn ngàn người như vậy, một năm phải tốn mất bao nhiêu ngân lượng.
Bách Lý Tử Linh nuôi dưỡng quân đội cá nhân, ở Nam Trần tuyệt đối không cho phép chuyện này. Hơn nữa, một võ tướng như nàng tự nuôi quân đội nên bị tình nghi tạo phản.
Ngô An Quốc nghĩ thì nhiều, nhưng lúc này đây, ông ta một mình một đao, thực sự chẳng thể làm được gì. Huống hồ, ông ta lại thấy nếu Bách Lý Tử Linh và bọn phản tặc là cùng một phe, vậy e rằng quân đội của Tấn Bắc Vương đã vào thành từ lâu rồi.
“Tất Ngũ, ngươi mau chóng mang quân đi tiếp viện khẩn cấp cho lão tướng quân Hạ ở cổng Đông, không được phép có sơ sót.”
“Tất Ngũ tuân lệnh.” Tất Ngũ quỳ một chân xuống rồi đứng dậy, nói với các lão binh đứng sau lưng: “Tốc hành tiếp viện khẩn cấp cổng Đông.”
Toàn đội lập tức quay đầu đi, nhưng Bách Lý Tử Linh lại giữ lấy Tất Ngũ sắp đi: “Cẩn thận!”
“Tại đây Tất Ngũ xin thề, Tất Ngũ còn, cổng Đông còn.”
Bách Lý Tử Linh gật đầu, đây là lời thề độc nguyện cùng tồn vong với cổng Đông. Nhưng Bách Lý Tử Linh hy vọng, tất cả bọn họ đều sẽ có thể sống sót trở về, mặc đù hy vọng này rất mịt mù.
Tiễn nhóm Tất Ngũ đi, Bách Lý Tử Linh xoay người đi lên lại lầu cổng thành.
“Đại nhân Ngô có gì muốn nói sao?” Bách Lý Tử Linh thấy Ngô An Quốc muốn nói lại thôi.
“Tướng quân không lo những người này không những không thủ được cổng Đông, ngược lại sẽ mở rộng cửa để thuận tiện hơn hay sao?”
“Đại nhân Ngô dựa vào đâu mà nói ra lời này?” Tuy Bách Lý Tử Linh từng hoài nghi, Tất Ngũ có lẽ sẽ làm thế, nhưng các vị lão binh sẽ không. Người nàng tin là những vị lão binh này, không phải là Tất Ngũ.
“Nếu ta đoán không nhầm, họ đều là những binh sĩ đã trải qua trận chiến ở Mai Dương Cốc. Ngay cả tướng quân cũng có hận thù với Hoàng Thượng, vậy thì những binh sĩ dưới kia càng không cần phải nói. Những lúc như bây giờ, bọn họ thật sự có thể thay Hoàng Thượng giữ vững cổng thành ư?”
“Đại nhân Ngô, ngươi đang nghi ngờ ta sao? Hay là nói, đại nhân Ngô ngươi muốn tự mình thủ thành, có điều nếu như vậy, Bách Lý Tử Linh ta thay Hoàng Thượng xem xét thì đại nhân Ngô không thể nào đâu. Đao kiếm không có mắt, lần thủ thành này muốn người ta phải chết. Đại nhân Ngô vẫn nên quay về sớm đi, may ra sẽ không chết nhanh vậy.”
Bách Lý Tử Linh luôn không thích loại người như Ngô An Quốc chắc chắn là có lý do.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 224"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com