NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 226

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 226
Prev
Next

Quỳ bên cạnh là phu thê Bách Lý Sách.
Ngược lại với sự lo lắng của lão thái thái, Bách Lý Sách dường như bình tĩnh hơn. Đi đến được bước này rồi, ai thắng ai thua cứ xem vận may của ai tốt hơn.
Về phần Tử Linh, y vẫn thầm thở dài trong lòng. Mưu đồ mấy năm nay, y không nhắc tới một chữ với Tử Linh, càng không để nàng nhìn ra chút manh mối, chính vì nghĩ rằng nếu y thất bại, tốt xấu gì Tử Linh cũng có thể thoát thân.
Chuyện duy nhất y hối hận đó là không gả Tử Linh đi sớm. Nếu gả đi, y có thất bại cũng sẽ không liên lụy Tử Linh.
“Lão nhị, ta chưa từng nghĩ người khiến cả nhà ta chúng ta và tình cảnh này lại là con. Con luôn luôn thông minh hơn đại ca con nhiều, lại hiểu chuyện hơn muội muội con, chưa từng gây rối, nhưng đại họa con gây ra hôm nay, sợ là sau khi muội muội con nhuộm đỏ máu cả thành, thì tội danh của nhà Bách Lý sẽ mãi mãi không thể rửa sạch được.”
Lão thái thái chắp hai tay, nhìn những cái tên trên bài vị, có phu quân, cũng có nhi tử, còn có tổ tiên nhà họ Bách Lý.
“Nương, phu quân con cũng là vì phụ thân và đại ca, năm đó…”
“Chuyện năm đó, phụ thân của con cũng không thoát khỏi liên can. Con nghĩ thử xem, sau khi lật lại mọi chuyện, con rốt cuộc sẽ đứng về phía phu quân con hay đứng về phía nhà mẹ đẻ của con.”
Tâm trạng lão thái thái rất tệ, cho nên nói chuyện với con dâu thứ cũng không dễ nghe. Hơn nữa, con dâu thứ không thể sinh, Bách Lý Sách lại cứng đầu, không chịu nạp thiếp, người làm mẫu thân nào cũng sẽ không quá thích con dâu như vậy.
Lại thêm chuyện Mai Dương Cốc năm đó, hiện tại lão thái thái đã biết ẩn tình bên trong, đương nhiên thái độ với con dâu thứ càng không còn tốt gì.
Nỗi đau trong lòng nhị tẩu hiện tại chắc chắn không ai có thể thấu hiểu được. Nàng ấy là nữ nhân, không hiểu chuyện của nam nhân, nhưng một bên là nhà phu quân, một bên là nhà mẹ đẻ, nàng ấy kẹp giữa, thật sự rất khó xử.
“Lão phu nhân!” Nha hoàn đến nói nhỏ vào tai lão thái thái mấy câu, lão thái thái nhanh chóng đứng dậy, vẫn để phu thê Bách Lý Sách quỳ bên trong.
“Phu quân chắc là cũng hận ta nhỉ?” Nhị tẩu hỏi.
“Nói gì vậy chứ. Nàng là tức phụ của ta, nàng không có lỗi gì với nhà họ Bách Lý cả, càng không có lỗi với ta.”
“Nhưng mà ta…”
Nhị tẩu lau nước mắt.
Nếu nàng ấy sinh được cho Bách Lý Sách một nhi tử hay nữ nhi thì tốt rồi, nhưng lại không có gì cả, mà phụ thân nàng còn liên quan đến chuyện của lão công công và đại bá, lúc này nàng chỉ cảm thấy bản thân mình không còn chốn dung thân.
Bách Lý Sách nắm chặt tay nàng ấy, chỉ nói một câu ‘Có ta đây.’ Đời này, nhu tình của Bách Lý Sách chỉ dành riêng cho một mình nàng ấy.
Lão thái thái bước nhanh ra tiền sảnh, Liễu Tùng Lam vội vàng bước lên đón, nắm lấy tay lão thái thái.
“Nương, người bảo nhị ca nhị tẩu sắp xếp một chút, mau chóng theo con rời thành.” Liễu Tùng Lam nói.
“Rời thành? Bây giờ bốn cổng đều chiến đấu rất khốc liệt, sao có thể rời thành?” Lão thái thái kinh ngạc nói.
“Nương, thành Thượng Đô này không chỉ có bốn cổng có thể ra ngoài. Giờ đã là nửa đêm, tình hình chiến sự ở bốn cổng thảm khốc kịch liệt, cho dù Tử Linh giữ được thành hay không, mọi người cũng theo con rời thành trước đã, sắp xếp ổn thỏa. Nếu như Tử Linh giữ được thành rồi, thì chúng ta sẽ quay lại ngay.”
Liễu Tùng Lam kinh doanh ở thành Thượng Đô nhiều năm, có thể nói là nắm trong lòng bàn tay từng nẻo đường của thành Thượng Đô. Ngoài bốn cổng thành ra, vẫn còn một số nơi có thể xuất thành, chỉ là những nơi đó quá kín đáo, không có bao nhiêu người biết mà thôi.
Nàng ấy là thương nhân, qua lại với nhiều thế lực từ lớn đến nhỏ, vì vậy tin tức cực kỳ linh hoạt, nàng biết rất rõ chỗ nào có thể ra khỏi thành.
Như đêm muộn mấy ngày trước, không có mấy cánh cổng này, để lão Mục và Mộc Tô Hòa giữa đêm khuya ra khỏi thành là điều không thể nào.
“Lam Nhi, ta biết con vì lão nhị. Nhưng mà, bất kể lão tam có thể thủ được thành hay không, ta cũng sẽ không đi. Lão tam giữ được rồi, tội chết của lão nhị sợ là khó thoát. Nếu lão tam giữ không được, thì dù thế nào đi nữa, cơ thể già nua của ta cũng phải đi cùng nó.”
“Con đưa phu thê lão nhị đi đi, đi thật xa. Nếu Tấn Bắc Vương thắng, lão tam cũng xem như không chết oan uổng, lão nhị sẽ thay lão tử và đại ca nó lật lại chuyện năm xưa.”
“Nương, con đã hứa với Tử Linh sẽ chăm sóc mọi người, nếu ngài không đi, nhị ca, nhị tẩu sao có thể đi được?” Liễu Tùng Lam có hơi lo lắng.
“Lam Nhi, tin tức của con linh hoạt, con nói thật đi, có phải thành Thượng Đô không giữ nổi rồi không?” Mắt lão thái thái nóng hổi.
Liễu Tùng Lam biết không thể giấu được nữa, chỉ đành phải nói: “Lúc con tới vừa lúc nhận được tin, cổng Tây đã phá, mặc dù bây giờ cổng Tây vẫn đang chiến đấu, nhưng quân của Tấn Bắc Vương đã vào thành rồi.”
Lão thái thái nghe được lời này, suýt không thể đứng vững.
Cổng Tây đã phá, quân đội của Tấn Bắc Vương đang chiến đấu kịch liệt với các tướng sĩ thủ thành do Trần Đình chỉ huy.
Trần Đình chỉ là một hiệu úy nhưng đã tòng quân nhiều năm, đi theo Bách Lý Tử Linh chinh chiến khắp nam bắc, kinh nghiệm tác chiến vô cùng phong phú, cũng là người Bách Lý Tử Linh tin tưởng nhất.
Bây giờ cổng Tây đã phá rồi, Trần Đình chỉ hận bản thân không có khả năng bảo vệ cổng thành, lúc này hắn ta chém giết đến đỏ cả mắt.
Máu không ngừng chảy xuống nhuộm đỏ nền tuyết trắng trên mặt đất, tích tụ thành một mảng máu tươi, trông chói mắt đến kỳ lạ.
“Hiệu úy Trần, bây giờ chúng ta rút lui vẫn còn kịp.” Một binh sĩ kéo tay Trần Đình.
“Rút lui lúc này? Cổng thành đã mất rồi, còn có mặt mũi để chạy sao?” Trần Đình đẩy binh sĩ đó ra, lập tức tiếp tục chiến đấu.
Binh sĩ ấy thở dài, chỉ có thể quay lưng rời đi.
Làm đào binh không phải là tác phong của Trần Đình, hơn nữa, không bảo vệ được cổng Tây đã là tội chết, chỉ mong trước khi máu cạn có thể lấy thêm mạng vài tên địch, coi như là làm hết trách nhiệm với nước Nam Trần và tướng quân.
Trường đao trong tay Trần Đình bay lượn trong màn tuyết đầy trời. Giống như hình ảnh vô số buổi sáng sớm luyện tập ở giáo trường cửa Bắc Lâu.
Từng đao một đâm vào máu thịt trên người kẻ thù, mà thân thể hắn ta cũng đã sớm chồng chất thương tích.
Cơ thể đã hơi đứng không vững, thanh trường đao dính đầu máu vẫn đang không ngừng nhỏ giọt kia cắm xuống đất, miễn cưỡng có thể chống đỡ trọng lượng của cơ thế.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 226"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com