Quan Sơn Nguyệt - Chương 227
Trần Đình nhìn bọn phản quân xông tới, bóng người dần chồng chéo lên nhau, lại không biết là kẻ nào đâm một nhát đao vào sau lưng hắn ta, cuối cùng, hắn ta ngã xuống.
Ngã xuống giữa một mảng máu đỏ.
Ba chữ “An Định Môn” trên tường thành là hình ảnh cuối cùng trong mắt hắn ta.
An Định Môn, cổng Tây của thành Thượng Đô. An Định, nghĩa là bình an và ổn định. Hiện tại, An Định Môn đã bị phá hủy, Thượng Đô không còn bình an và ổn định nữa, nước Nam Trần cũng chẳng còn bình an và ổn định nữa.
Trần Đình ngã xuống, An Định Môn bị phá, Thượng Đô sắp không còn rồi.
Lúc này, Tang Cát dẫn theo người giết tới An Định Môn.
Tang Cát kết thúc trận chiến trong cung thì ngay lập tức dẫn người quay lại cổng Tây, vừa mới đuổi tới đã thấy phản quân tràn vào thành, khiến cho tình hình càng trở nên hỗn loạn.
Bách Lý Tử Linh nghe tin cổng Tây đã phá, trong lòng vô cũng nôn nóng. Nhưng lúc này, tình hình cổng Nam cũng đang rất căng thẳng, nàng không còn binh có thể cử đi tiếp viện cho cổng Tây nữa, mà chính bản thân nàng cũng không thể thoát thân.
“Ông trời, ông muốn nước Nam Trần của ta diệt vong ư?”
Ngô An Quốc biết cổng Tây bị công phá, lúc này đầu tóc bù xù, một thân phóng đãng, đứng trên tường thành cao ngất, vung đao liên tục chém về phía những kẻ địch đang leo lên thang treo.
“Tướng quân, cẩn thận!” Ất Tân vung thanh kiếm dài, chắn được mũi tên vừa bắn về phía Bách Lý Tử Linh, rồi bảo vệ nàng sau lưng mình.
Bách Lý Tử Linh tỉnh táo lại ngay, nắm chặt lấy tay Ất Tân, nói: “Lúc trước ngươi đã nói, hắn để lại vài người cho ta, bây giờ bọn họ đang ở đâu?”
“Tướng quân, ngài chắc chắn cần dùng những người đó ngay bây giờ sao?” Ất Tân hỏi.
“Cổng Tây đã bị phá, bây giờ không dùng, chẳng lẽ đợi bọn họ đến đây nhặt xác cho ta à? Mau chóng triệu tập những người đó tới đây, đích thân ta sẽ dẫn họ đến cổng Tây, dù có chết cũng phải cướp lại được cổng Tây.” Bách Lý Tử Linh hét lên.
Ất Tân không nhúc nhích, những người đó là Mộc Tô Hòa để lại cho Bách Lý Tử Linh, nhưng mấy người đó giữ lại không phải để bảo vệ thành Thượng Đô, mà là đợi khi thành không giữa được nữa, bọn họ có thể hộ tống Bách Lý Tử Linh rời thành.
“Tướng quân, hoàng đế Nam Trần là ai mà không giống nhau, không phải vẫn là thiên hạ của nhà họ Triệu sao?” Ất Tân khuyên bảo.
“Không giống. Ngươi không hiểu! Có bao nhiêu người mau chóng gọi hết tới đây, ngay lập tức!”
Bách Lý Tử Linh vừa dứt tiếng đã thấy phản quân lại trèo lên tới, tức khắc vung kiếm lên trước, rồi xông vào chiến đấu.
Ất Tân đứng đó, nhìn hình ảnh Bách Lý Tử Linh vung kiếm, hắn ta thở dài một cái, chỉ có thể lấy từ bên bên hông ra một vật nhìn giống ống trúc, cầm mồi lửa châm lửa, ống trúc đó tự như pháo hoa bắn lên không trung, bắn ra ánh sáng màu xanh lục.
Bách Lý Tử Linh và Ngô An Quốc cùng ngẩng đầu nhìn, Ngô An Quốc vốn hơi nghi ngờ Ất Tân, giờ nhìn thấy đạn tín hiệu, trong lòng càng thêm tức giận, cầm đao bổ thẳng về hướng Ất Tân. Cũng may, Bách Lý Tử Linh nhanh tay nâng kiếm chặn con đao đó lại.
“Đại nhân Ngô, không được náo loạn, ta kêu thằng nhóc này phát đấy.” Bách Lý Tử Linh nói.
Ngô An Quốc dính máu đầy mặt, khó hiểu nhìn Bách Lý Tử Linh: “Tướng quân muốn đầu hàng bỏ thành rồi ư?”
“Nói nhảm cái gì vậy. Muốn đầu hàng, vậy ta bảo vệ cổng thành này làm gì?” Bách Lý Tử Linh đẩy một cái, Ngô An Quốc liền lùi mấy bước.
“Đại nhân Ngô, cổng Tây đang rất căng thẳng, ta phải lập tức dẫn người đến cướp lại nó, ngươi ở lại đây chỉ huy, giữ chắc cổng Nam, đợi ta quay về.”
Ngô An Quốc vẫn còn nghi ngờ, bắt lấy cánh tay Bách Lý Tử Linh: “Tướng quân muốn chạy thì đâu cần phải lấy lý do này chứ, cứ trực tiếp chạy đi không phải tốt hơn sao, dù gì Ngô An Quốc ta cũng không thể ngăn cản ngài được.”
“Đại nhân Ngô, ngươi nên thấy may mắn vì bây giờ ta còn cần ngươi, nếu không cái đầu ngươi đã sớm rơi xuống đất rồi.” Bách Lý Tử Linh giật khỏi tay Ngô An Quốc, quay đầu hỏi Ất Tân: “Có bao nhiêu người, khi nào tới được?”
“Khoảng hai trăm người, nhưng muốn cướp lại cổng Tây thì khó lắm!” Ất Tân đáp.
“Người của hắn chắc không phải ngươi ăn chay, ta tin hắn.”
Ngô An Quốc nghe hơi không hiểu lắm ý tứ trong lời nói của hai người, đại khái là có hai trăm người sắp tới đây. Lúc này, cho dù trong lòng ông ta có nghi ngờ đến đâu, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Bách Lý Tử Linh. Chỉ có tin tưởng nàng, ông ta mới cảm thấy thành này còn có khả năng giữ lại được.
Trong thời gian ngắn, một nhóm người và ngựa đã tập hợp dưới lầu cổng thành phía Nam.
“Tướng quân, người tới rồi.” Ất Tân nói.
“Đại nhân Ngô, cổng Nam giao cho ngươi. Nếu không thay ta giữ được thành, ngươi cũng đừng có sống nữa.”
Bách Lý Tử Linh quăng lại một câu rồi vội vã xuống thành, Ất Tân theo sát phía sau.
Đội quân hai trăm người không tính là nhiều, nhưng Bách Lý Tử Linh tin những người mà sói con của nàng để lại đều là tinh anh, sẽ không phải kiểu không chịu nổi một đòn. Quan trọng hơn chính là những người này chắc chắn rất quen thuộc thành Thượng Đô, chiến đấu trong hẻm sẽ càng có lợi thế hơn.
Tất cả đi theo Bách Lý Tử Linh lao thẳng tới cổng Tây, mà cổng Tây giờ đã bị giết thành khung cảnh cực kỳ thê thảm, mùi máu tanh nặng đến mức cách vài con đường vẫn ngửi thấy.
Khi Bách Lý Tử Linh chạy tới cổng Tây, Tang Cát vẫn đang chiến đấu kịch liệt, máu nhuốm khắp trên bộ áo giáp màu trắng bạc kia, quan mão không biết đã rớt mất ở đâu, tóc tai tán loạn trong gió tuyết nửa đêm.
“Phó tướng, tướng quân dẫn người đến cứu viện rồi.” Một sĩ binh vọt tới bên cạnh Tang Cát, lớn tiếng hét lên.
“Được, chúng ta cùng cướp lại cổng Tây!” Tang Cát la lớn.
Sau nửa giờ chiến đấu, cuối cùng cổng Tây cũng đã được chiếm lại. Cổng thành bị đóng lại lần nữa, mà phản quân Tấn Bắc Vương cũng đã bị giết sạch trong cuộc hỗn chiến lúc nãy.
Cổng Tây nhuộm máu, cảnh tượng xác chết đầy đất này khiến người ta phải cảm thấy rùng mình.
“Tướng quân, đã chiếm lại được cổng Tây.” Ất Tân đến bên cạnh Bách Lý Tử Linh.
Bách Lý Tử Linh gật đầu, vừa thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng tìm kiếm bóng dáng Trần Đình ở xung quanh. Nàng đang muốn hỏi Trần Đình ở đâu thì thấy Tang Cát quỳ dưới đất, còn ôm một người trong lòng.
Là Trần Đình.
Bách Lý Tử Linh lao đến, dò thử hơi thở, người đã chết từ lâu.
“Tử Uyên, giờ không phải lúc đau lòng. Chỉnh đốn lại bộ phận phòng ngự, để tránh phản quấn tấn công lại.” Khoảnh khắc này, Bách Lý Tử Linh là người đau lòng hơn ai hết.