NhayHo.Com
  • Trang chủ
  • Truyện
Advanced
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện
  • Ngôn Tình
  • Hào Môn Chiến Thần
  • Hành Động
  • Báo Thù
  • MORE
    • Bài ưu tiên
    • Cạnh Kỹ
    • Đam Mỹ
    • Gia Đấu
    • Hiện Đại
    • Huyền Huyễn
    • Nữ Cường
    • Sắc
    • Sủng
    • Tổng Tài
    • Truyện 16+
    • Cổ Đại
    • Đô Thị
    • Hài Hước
    • Huyền Ảo
    • Linh Dị
    • Ngược
    • Phiêu Lưu
    • Sảng Văn
    • Tình Yêu
    • Trọng Sinh
    • Xuyên Không
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Quan Sơn Nguyệt - Chương 228

  1. Home
  2. Quan Sơn Nguyệt
  3. Chương 228
Prev
Next

Trần Đình đi theo nàng nhiều năm, là người nàng tin tưởng nhất. Không bỏ mạng mình tại Mai Dương Cốc, cũng không bỏ mạng tại cửa Bắc Lâu, lại bỏ mạng ở thành Thượng Đô.
“Bây giờ ta dẫn quân trở lại cổng Nam, tình hình bên đó đang rất căng thẳng, Ngô An Quốc e là không trụ nổi.”
Bách Lý Tử Linh nói rồi đứng dậy, dẫn những người con lại về cổng Nam.
Còn chưa đến cổng Nam, đã thấy có binh sĩ báo, nói hoàng cung bị người bao vây.
“Đã xảy chuyện gì? Không phải vương gia đã khống chế được tình hình trong cung rồi ư? Ở đâu ra người bao vây tấn công hoàng cung chứ?” Bách Lý Tử Linh túm lấy cổ áo vị binh sĩ.
“Là tướng quân Lý!” Binh sĩ đáp.
“Lý Thiên?” Bách Lý Tử Linh muốn chửi thề ngay bây giờ, muốn lôi hết cả mười tám đời tổ tông nhà Lý Thiên ra mà chửi. Nhưng mà nàng làm gì có cái thời gian đó, mở miệng ra rồi cuối cùng một chữ cũng chửi không ra.
Quay lại cổng Nam hay cứu giá hoàng cung, thật sự là một lựa chọn khó khăn.
Lý Thiên lúc này đang phát động tấn công bao vây hoàng cung, chắc chắn ông ta không có nhiều nhân thủ, nếu không vương gia Phù Phong cũng sẽ không thể để ý tới nội thành Thượng Đô đang ở trong tình cảnh thế nào được.
Nếu Lý Thiên muốn đóng chiếm hoàng cung thì ông ta chỉ có hai mục đích.
Một là mang thiên tử ra để sai khiến các chư hầu. Nếu vì mục đích này thì đáng lẽ lúc Lý Thiên hồi triều, quân đội của ông ta phải nhanh chóng đuổi theo, nhưng hiện tại vẫn luôn ẩn núp ở ngoài thành. Nếu để tránh bị người khác phát hiện, chắc chắn ông ta sẽ không mang nhiều người.
Nếu muốn làm ngư ông đắc lợi thì quân đội của Lý Thiên đương nhiên sẽ tấn công phản quân của Tấn Bắc Vương. Làm thế mới có thể sẽ giải trừ mối nguy hiểm cho cổng thành.
Thứ hai, tặng quà cho Tấn Bắc Vương, giúp tân chủ lên ngôi. Nếu như vế sau thì có lẽ cuộc tấn công vào cổng thành bây giờ sẽ trở nên kịch liệt hơn. Bởi vì bọn họ muốn đóng chiếm thành Thượng Đô trong một lần.
Nhưng mặc kệ vì mục đích gì, hoàng thượng cũng sẽ không mất mạng, nhưng e rằng Triệu Hoài không bảo vệ nổi mạng sống của mình rồi.
Nghĩ vậy, Bách Lý Tử Linh hơi rầu rĩ, rồi chợt có một binh lính tới bẩm cáo.
“Ngoài thành xảy ra biến động?” Bách Lý Tử Linh không chờ binh lính báo tin mà đã lên tiếng hỏi trước.
“Tướng quân liệu sự như thần. Một đội quân đến từ ngoại thành đã giao chiến ác liệt với phản quân vây quanh cổng Bắc. Bây giờ, gần như toàn bộ phản quân ngoài cổng Bắc đã bị tiêu diệt hết. Đây là thư thần vừa nhận được, chỉ rõ là phải giao cho tướng quân.”
Hai tay binh sĩ đưa lá thư lên.
Bách Lý Tử Linh nhanh chóng nhận lấy thư, nghĩ thầm trong lòng có lẽ đây là đội quân của Lý Thiên. Nàng nhanh chóng mở lá thư ra, bên trong là một tờ giấy trắng không có nội dung, nhưng trên tờ giấy có đóng dấu riêng của Đô đốc Tây Bắc Chu Thâm. Con dấu riêng này là ước hẹn giữa Bách Lý Tử Linh và Chu Thâm trong cuộc chiến đóng quân ở cửa Bắc Lâu, không ai khác biết chuyện này cả.
Là Chu Thâm, chuyện này khiến Bách Lý Tử Linh vừa vui mừng lại vừa hơi lo lắng.
“Ngươi là người được đại ca Lục đưa tới đây sao?” Bách Lý Tử Linh cất thư đi, liếc nhìn binh sĩ đến báo tin.
“Vâng.” Người kia đáp lại.
Bách Lý Tử Linh lập tức cắn ngón tay, viết lên tờ giấy trắng ba chữ: Mở cổng thành. Sau đó, nàng cất tờ giấy vào trong phong thư rồi bảo binh lính quay về đưa cho Lục Tranh.
Ất Tân ở bên cạnh nhìn thấy rõ mọi chuyện, vội vàng hỏi: “Viện binh đến rồi sao?”
Bách Lý Tử Linh không trả lời, chỉ nói: “Đi, chúng ta quay về cổng phía Nam.”
Cổng phía Nam là cánh cổng khải hoàn.
Khi tướng sĩ của Nam Trần xuất chinh đều đi từ cổng phía Nam, sau khi chiến thắng trở về chắc chắn cũng sẽ đi qua cổng phía Nam.
Vì vậy, Bách Lý Tử Linh phải đích thân đóng giữ cánh cổng khải hoàn này.
Hiện tại, Ngô An Quốc thật sự không chống đỡ nổi nữa. Ông ta vốn là quan văn, dẫn quân đánh trận không phải sở trường của ông ta, nhưng bây giờ ông ta không có quyền thế, chỉ hy vọng chiến sự ở cổng Tây nhanh chóng kết thúc, nếu không thì cổng Nam sẽ phải thất thủ.
“Đại nhân Ngô, tướng quân dẫn người trở về rồi.”
Khuôn mặt Ngô An Quốc đầy máu. Khi nghe thấy binh lính đến bẩm cáo, ông ta lập tức như được châm một mũi tăng lực, cơ thể vốn đã hơi không chống đỡ nổi đột nhiên lại trở nên mạnh mẽ hơn.
Cổng Nam sau khi trải qua một trận chiến đẫm máu, vẫn chưa bị phản quân xâm nhập.
Khi Bách Lý Tử Linh biết được Chu Thâm dẫn quân đến cứu viện, lòng tin của nàng cũng tăng lên rất nhiều.
Khoảng chưa đến một nén nhang, binh lính ở cổng phía Nam đã tới báo tin viện binh đã đến, đang cầu kiến tướng quân.
Bách Lý Tử Linh cầm kiếm đi xuống thành, nàng vốn tưởng là Chu Thâm đến nhưng khi xuống thành lâu, nàng mới nhận ra người dẫn quân đến trước là Hàn Kỳ, tướng quân ở cửa Bắc Lâu.
“Hàn Kỳ bái kiến tướng quân!”
“Sao lại là ngươi? Nếu ngươi đi, cửa Bắc Lâu phải làm sao?” Bách Lý Tử Linh lo lắng hỏi.
“Tướng quân, người cứ yên tâm. Đại nhân Chu đã phái người tiếp quản cửa Bắc Lâu và lệnh cho ta mang tướng sĩ đang đóng quân ở cửa Bắc Lâu gấp rút đến Thượng Đô ngay trong đêm để tiếp viện cho tướng quân.”
Bách Lý Tử Linh nhìn thoáng những người ở phía sau của Hàn Kỳ, quả nhiên đều là những gương mặt quen thuộc. Đây là bính lính của nàng, những binh lính đã chiến đấu, đổ máu cùng nàng, và cũng từng chịu đòn roi của nàng.
“Được rồi! Đêm nay chúng ta sẽ đánh một trận lớn ở thành Thượng Đô.” Bách Lý Tử Linh hét lên.
“Thề chết đi theo tướng quân!” Mọi người cùng hưởng ứng.
Bách Lý Tử Linh chia người của Hàn Kỳ mang tới thành bốn tiểu đội, mỗi tiểu đội sẽ bổ sung vào toán quân ở mỗi cổng thành. Bách Lý Tử Linh để Hàn Kỳ đóng giữ cổng phía Nam, còn mình thì dẫn hơn một trăm người mặc y phục dạ hành* đi vào hoàng cung.
*Y phục dạ hành: quần áo đi đêm màu đen.
Lúc này, ở ngoài hoàng cung đã hỗn loạn.
Người đi đường chạy loạn khắp đường phố, giao tranh vẫn xảy ra trong ngoài. Dù đã dập tắt ngọn lửa lớn nhưng cả thành vẫn đầy mùi khói.
Có vài người đang khóc thút thít ở bên cạnh những xác chết bị cháy rụi, vài người thì đang tìm kiếm thứ gì đó trong đống đổ nát, còn vài người thì đang tháo chạy trên đường phố.
Khi Bách Lý Tử Linh dẫn người đến, những người vốn đang tháo chạy trên đường lập tức chạy trốn. Lúc trước bọn họ nghe nói phản quân đánh tan cổng thành và đã xâm nhập Kinh thành, bây giờ nhìn thấy những người này không mặc quân phục nên cũng không biết là ai, khiến cho họ sợ đến nỗi chỉ có thể bỏ trốn.

Prev
Next

Comments for chapter "Chương 228"

Bình Luận

Để lại một bình luận Hủy

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

*

*

Nhảy Hố - NhayHo.Com Website đọc truyện online hay, cập nhập chương nhanh nhất. Đọc truyện ngôn tình hay, truyện Đam Mỹ, truyện Tiên Hiệp, Sủng ... Truyện online, truyện full, truyện mới, truyện chữ, tiểu thuyết
  • Trang chủ
  • Truyện

@ nhayho.com

Sign in

Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to NhayHo.Com

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to NhayHo.Com