Quan Sơn Nguyệt - Chương 229
“Ất Tân, trong cung có người của các ngươi không?” Vừa đến gần hoàng cung, Bách Lý Tử Linh đột nhiên hỏi.
“Có, nhưng bọn họ không nghe lệnh của ta.” Ất Tân nói.
“Người đó của nhà ngươi thật dài tay.” Bách Lý Tử Linh nói.
“Tướng quân, không phải người đó là người nhà của ngài sao?” Ất Tân vặn lại.
Bách Lý Tử Linh mỉm cười.
“Ngươi có biết con đường khác để vào hoàng cung không?” Bách Lý Tử Linh lại hỏi.
“Chắc chắn sẽ có đường khác, nhưng ta thật sự không biết. Nếu ngài ấy ở đây…” Ất Tân thở dài, nghĩ dựa trên đoạn đường đã đi, có lẽ Mộc Tô Hòa đã vượt qua biên ải Nam Trần và quay lại thảo nguyên rồi.
Bách Lý Tử Linh bước nhanh rời đi, nhưng phía sau lại truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc. Bách Lý Tử Linh lập tức dừng lại, thấy người tới không ai khác chính là Liễu Tùng Lam.
Liễu Tùng Lam tung người nhảy xuống ngựa, suýt nữa không đứng vững, Bách Lý Tử Linh đi lên giúp nàng ấy một tay. Nàng ấy kéo Bách Lý Tử Linh sang một bên, nói: “Nghe nói viện binh đã vào thành rồi?”
Bách Lý Tử Linh khẽ gật đầu.
“Xem ra, Hoàng thượng đã thắng cuộc, Nhị ca phải làm sao đây?” Liễu Tùng Lam hỏi.
“Tỷ muốn dẫn nhị ca đi sao?” Bách Lý Tử Linh nhìn ra suy nghĩ của nàng ấy.
“Ta muốn đưa huynh ấy đi, ta muốn dẫn nương và nhị tẩu đi cùng. Mặc dù trận chiến này thắng hay thua, ít nhất cả nhà chúng ta vẫn có thể ở bình an ở bên nhau. Nhưng nương không muốn đi, nhị ca và nhị tẩu cũng không đi. Ta đã nói phá…”
“Bọn họ không đi là đúng. Dù thắng hay thua, người của nhà họ Bách Lý không có lý do gì trốn chạy cả.”
“Nhưng mà Hoàng thượng thắng, mạng sống của nhị ca…”
“Nếu không cứu được thì cũng là số phận của nhị ca. Tỷ ra ngoài một mình không mang theo lão Mục mà không sợ gặp nguy hiểm sao?”
“Ta bảo lão Mục đi theo thế tử của nhà muội. Tử Linh, đó là nhị ca của muội đó, sao muội lại…”
Nhờ lão Mục bảo vệ Mộc Tô Hòa, Liễu Tùng Lam thật sự có lòng rồi. Bách Lý Tử Linh cảm kích trong lòng, nhưng lại nói: “Tỷ vội vàng chạy tới đây cản ta vào hoàng cung cứu giá sao?”
“Đúng vậy, ta tới cản muội. Ta vừa đến cổng phía Nam, bọn họ nói muội đã dẫn người vào hoàng cung cứu giá rồi. Tử Linh, sao phải cứu vị hoàng đế đó? Bây giờ muội đã liều mạng cứu hắn ta, chờ giải trừ hết nguy cơ ở thành Thượng Đô thì hắn ta sẽ giết chết nhị ca. Nhị ca là phản nghịch, cho dù muội có cố gắng bảo vệ thành Thượng Đô, cũng không thể khiến hoàng đế mở con đường khác cho chúng ta.”
Liễu Tùng Lam lôi kéo Bách Lý Tử Linh, vào lúc này nàng ấy hi vọng Lý Thiên có thể trực tiếp tiến cung, giết chết hoàng đế thì nàng ấy mới có thể không còn lo lắng gì nữa.
Dù ai có trở thành hoàng đế thì nhị ca của nàng ấy vẫn được an toàn.
“Tùng Lam tỷ, chỉ cần ta còn ở đây thì ta sẽ cố gắng hết sức để cứu mạng nhị ca. Thân là muội muội, ta sẽ không để huynh ấy chết dễ dàng đâu.” Bách Lý Tử Linh gỡ tay của Liễu Tùng Lam ra.
“Tử Linh, nếu muội đứng về phía nhị ca, có lẽ trận chiến này đã kết thúc từ lâu rồi. Mối thù của phụ thân và đại ca cũng được báo thù từ lâu. Sao muội lại cố chấp như vậy chứ?” Liễu Tùng Lam rất khó hiểu.
“Tùng Lam tỷ, lúc trước phụ thân cứu tỷ, giúp tỷ trở thành một thương nhân lớn ở Nam Trần, ông ấy cũng không muốn một ngày nào đó tỷ đến khuyên ta làm phản thần đâu!”
Bách Lý Tử Linh hất tay Liễu Tùng Lam ra, đi tới bên cạnh Ất Tân nói: “Tìm người đưa Tùng Lam tỷ quay về.”
Ất Tân gật đầu nhẹ.
Cuộc hỗn chiến trong hoàng cung vẫn đang kéo dài, mấy năm qua, Lý Thiên cũng đã sắp xếp người vào trong cung, có cả thái giám và thủ vệ trong cung. Mặc dù một vài người đã bị xử tử vì đi theo quân phản nghịch của Trần Viễn Giang, nhưng những người do Lý Thiên sắp xếp đều không tham gia vào cuộc bạo loạn đó.
Nhưng bây giờ thì khác, có mệnh lệnh của Lý Thiên, những người đó trong cung đương nhiên sẽ bắt đầu làm việc, trong ngoài cung không ngừng vang lên tiếng la hét giết chóc.
Hoàng đế đang trốn trong hậu cung, một đêm trải qua hai cuộc nổi loạn nên hắn ta sợ đến mức chỉ có thể run rẩy.
Triệu Hoài phái mấy người đi theo bảo vệ hoàng đế, nhưng lại dẫn nhi tử của mình ra khỏi hoàng cung. Nếu như hoàng đế không may bỏ mình trong trận hỗn chiến, nhi tử của hắn ta sẽ là tân hoàng đế, hắn ta đương nhiên muốn bảo đảm con trai mình an toàn.
Triệu Hoài đương nhiên không muốn hoàng đế chết vào lúc này, nếu không hắn ta sẽ càng phiền phức hơn.
“Truyền tướng quân Bách Lý, tướng quân Bách Lý đâu?” Hoàng đế nghe âm thanh chém giết vang lên ở bên ngoài phòng, những bóng người không ngừng lắc lư ở trên cửa sổ, thỉnh thoảng lại có máu tươi bắn tung tóe, cực kỳ đáng sợ.
“Hoàng thượng, bây giờ tướng quân Bách Lý đang giết địch ở cổng thành, lúc này không thể đến được.” Thái giám vội vàng đáp lại.
“Không, không được, nhất định phải truyền Bách Lý Tử Linh tới. Bọn họ đều muốn giết trẫm, đều muốn trẫm chết. Lý Thiên cũng vậy, Lão Cữu cũng vậy, Lão Tam thì càng lòng lang dạ thú hơn. Bọn họ đều muốn trẫm chết, để ngồi lên vị trí này.” Hoàng đế lớn tiếng chửi rủa, những lời chửi rủa cuối cùng cũng biến thành tiếng khóc.
Hoàng thượng lúc này đã sợ mất mật.
Cửu ngũ chí tôn, thiên mệnh chi tử, hiện lại đang co rúc trong góc như chó nhà có tang, không thể tự quyết định sống chết của mình, thật đáng thương biết bao.
Nhớ lại năm ấy, lúc hắn ta mới lên ngôi, hùng tâm tráng chí, có biết bao nhiêu quyết tâm cùng với sách lược hay để trị vì đất nước. Hắn ta cũng từng hy vọng sẽ đưa Nam Trần trở thành một quốc gia thịnh vượng, lấy lại vinh quang trước đây.
Nhưng sau khi thực sự được ngồi lên cái ghế đó, hắn ta lúc ấy mới phát hiện ra, có nhiều việc, không phải cứ muốn là được, cho dù có là hoàng thượng đi chăng nữa.
Cửa điện bị ai đó đập mạnh, phát ra âm thanh trầm vang. Lông tơ của hoàng thượng đồng loạt dựng đứng, căng thẳng nhìn ra phía ngoài kia, lo sợ rằng người xông vào chính là kẻ địch thì hắn ta sẽ mất đầu.
“Ngươi, đi ra đó kiểm tra đi.” Hắn ta ra lệnh cho một lính canh đứng cạnh.
“Hoàng Thượng, dựa theo lệnh của Vương gia, thần không được phép rời khỏi ngài dù chỉ một tấc. Vậy nên thứ cho thần không thể nghe theo.”
“Không thể?” Đó chẳng qua chỉ là một câu khách khí của lính canh, nhưng cũng gián tiếp thể hiện rõ địa vị của hoàng thượng bây giờ.
Những binh lính này đều là thuộc hạ dưới trướng của Triệu Hoài, sao có thể nghe lệnh của hắn ta chứ, hắn ta đúng là hồ đồ thật rồi.