Quan Sơn Nguyệt - Chương 230
Hoàng thượng đột nhiên nghĩ đến, hắn ta còng lưng ra làm hoàng thượng mười mấy năm, nhưng đến giờ mới nhận ra rằng, bên cạnh chẳng có ai là thực sự trung thành với mình.
Không, cũng không hẳn là vậy, ít nhất thì có lão tướng quân Hạ vẫn tận tâm với hắn ta. Nhưng lão tướng quân đã xin tự mình đến thủ cổng thành, nói muốn lập công chuộc tội rồi. Đáng ra lúc đó hắn ta không nên để ông ấy đi, phải giữ ông ấy lại, có thế thì bây giờ hắn ta cũng không rơi vào tình cảnh chật vật như vậy.
Cửa điện lại bị ai đó đập mạnh, âm thanh lần này vang hơn, nghe có vẻ như cửa sắp bị đập mở.
“Hoàng thượng, để lão nô ra ngoài kiểm tra.” Thái giám nói.
“Nhớ cẩn thận!” Hắn ta nhắc nhở một câu.
Vị thái giám này đã theo hắn ta từ hồi hắn ta mới chỉ là một vị hoàng tử, vào thời điểm này, có lẽ đây là người duy nhất mà hoàng thượng có thể tin tưởng được.
Thái giám cẩn thận đi đến cửa điện quan sát, bên ngoài vẫn đang hỗn chiến không ngừng, trong đêm tối, gã không thể phân rõ được bên nào bên địch, bên nào bên ta, tiếng đao kiếm va chạm cùng những tiếng hô hào vang lên, mang theo mùi hôi tanh của máu tươi, nồng nặc đến nỗi cách một cánh cửa điện dày cũng có thể ngửi được.
Đó, chính là mùi của cái chết.
Cửa điện lại bị đập thêm một lần, thái giám sợ đến mức ngã phịch xuống đất, theo bản năng lùi về phía sau mấy bước, cửa điện lúc này cũng bị mở tung ra.
“Ngươi… Các ngươi to gan…” Thái giám chưa kịp dứt lời đã bị người xông vào chém một nhát, cứ như vậy ngã xuống, chết không nhắm mắt.
Nhìn thấy đám người chuẩn bị tiến vào, vừa nghe thấy động tĩnh bên ngoài, hoàng thượng đã sợ đến mức vội vàng chui vào gầm giường.
Những lính canh phụ trách bảo vệ hoàng thượng nhìn sang, ánh mắt mang theo sự khinh miệt.
Thân là cửu ngũ chí tôn, chỉ có tý can đảm đó thì sao có thể đảm đương nổi ngai vàng kia?
Chẳng mấy chốc, đám phản quân nhanh chóng xông vào bắt đầu chiến đấu ác liệt với lính canh. Những người lính canh này đều thuộc dạng cao thủ, tuy số lượng không nhiều nhưng năng lực lại rất lớn, có thể lấy một địch ba. Bọn họ nhận lệnh phải dốc hết sức bảo vệ được hoàng thượng, nếu như không thể làm được, vậy nhất định phải tự tay giết chết hoàng thượng, tuyệt đối không thể để hoàng thượng rơi vào tay quân địch.
Hoàng thượng trốn dưới gầm giường run lẩy bẩy, sợ đến mức sắp tè ra quần, nhưng hắn ta chỉ có thể cắn chặt đầu ngón tay, không dám phát ra âm thanh nào.
Mấy thanh kiếm chạm vào nhau phát ra những âm thanh chói tai. Máu tươi đổ ra như thể cái chết đang ngày càng gần.
Hoàng thượng chui dưới gầm giường nhìn thấy người nào đó ngã xuống và chết ở trước mặt hắn ta, hai mắt mở to mặt đối mặt với hắn ta. Cảnh tượng này cùng với cảm giác khiếp sợ ngày hôm nay có lẽ là điều mà cả đời này của hắn ta sẽ không thể nào quên được.
Đúng lúc này, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân, sau một trận giằng co kịch liệt khác, giọng của một nữ nhân vang lên: “Hoàng thượng đang ở đâu?”
Hoàng Thượng nghe thấy giọng của Bách Lý Tử Linh, đang định kêu lên nàng thì lại nhìn lại vẻ ngoài thảm hại nhếch nhác lúc này của mình, hắn ta đành phải nhịn xuống.
Lại nghe thấy giọng của một người khác: “Tướng quân Bách Lý, ti chức là người của vương gia Phù Phong, phụng mệnh vương gia bảo vệ hoàng thượng bình an vô sự!”
“Ngươi đứng lên trước đi!” Bách Lý Tử Linh đảo mắt quanh phòng một lượt, nơi duy nhất có thể trốn là ở dưới gầm giường, nàng hiểu ra lý do vì sao hoàng thượng không đáp lại.
“Các ngươi ra ngoài trước đi.” Bách Lý Tử Linh nói.
Mọi người nhận lệnh, trong phòng chỉ còn Ất Tân và Bách Lý Tử Linh ở lại.
Lúc này, Bách Lý Tử Linh đi đến mép giường, ngồi xổm xuống nhìn vào bên trong, trông thấy hoàng thượng đang nằm dưới mặt đất bèn quỳ một chân nói: “Thần, Bách Lý Tử Linh cứu giá chậm trễ.”
Lúc này hoàng thượng mới bò ra khỏi gầm giường.
Hoàng thượng vừa chui ra thì nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Ất Tân.
Ất Tân sẽ không quỳ trước hoàng thượng, hai tay hắn ta ôm kiếm, cúi đầu nhìn hoàng thượng đã mất đi đế quan, ánh mắt mang theo sự khinh thường.
Nếu là trước đây, Ất Tân đã sớm bị định tội khi quân mang đi chém đầu chỉ vì không quỳ rồi, đó là còn chưa nói đến còn dám nhìn hoàng thượng với ánh mắt như vậy.
Nhưng bây giờ thời thế thay đổi, hoàng thượng giờ đã thành cá nằm trên thớt, không có tư cách thể hiện quyền lực của một vị vua. Mặc dù cảm thấy khó chịu trong lòng, nhưng hắn ta thật sự không dám nói gì.
“Ái khanh đứng lên đi.” Hắn ta dùng hai tay đỡ Bách Lý Tử Linh đứng dậy.
“Ái khanh, cổng thành hiện giờ thế nào rồi?” Hắn ta vội vàng hỏi.
“Hoàng thượng không cần lo lắng, tướng quân Hàn Kỳ của cửa Bắc Lâu đã dẫn quân cần vương, hiện đang trấn giữ cổng thành, nhất định sẽ bảo vệ được thành Thượng Đô.”
“Tốt, tốt lắm! Ái khanh vất vả rồi.”
Hoàng thượng nói liên tiếp hai chữ “tốt”, búi tóc đã mất đi đế quan bất chợt bung ra, khiến cho hắn ta lúc này càng thêm nhếch nhác, hệt như một kẻ điên.
Đế quan đã mất, búi tóc cũng bung, hoàng thượng dường như dự cảm được vận mệnh của mình, ngồi bệt xuống mặt đất.
“Hoàng thượng!” Bách Lý Tử Linh vội ngồi xuống bên người hoàng thượng, hoàng thượng phất phất tay, tiếp đó bắt đầu ngơ ngác.
“Bẩm tướng quân!” Bên ngoài điện có người tới báo cáo.
“Có chuyện gì?”
“Vương gia muốn gặp người.”
Bách Lý Tử Linh quay đầu nhìn về phía hoàng thượng, nói: “Biết rồi, ta sẽ tới đó ngay.”
Bách Lý Tử Linh đứng lên, nói với Ất Tân vẫn luôn đứng bên cạnh: “Ngươi ở đây canh chừng hoàng thượng, ta rời đi một lát rồi về.”
“Ngài không sợ ta giết hắn sao?” Ất Tân hỏi, câu này khiến hoàng thượng kinh hãi, ngạc nhiên nhìn Ất Tân và Bách Lý Tử Linh.
“Đừng nói linh tinh.” Bách Lý Tử Linh trừng mắt nhìn Ất Tân một cái.
Bách Lý Tử Linh định đi, lại phát hiện y phục của mình bị hoàng thượng túm chặt, nàng ngoảnh đầu lại nhìn, rồi lần nữa ngồi xuống trấn an: “Hoàng thượng yên tâm, hắn ta là người của thần, nhất định sẽ bảo vệ hoàng thượng chu toàn.”
“Ái khanh, trẫm, vẫn còn có thể sống sao?” hoàng thượng hỏi, ánh mắt tràn ngập sự bi thương.
“Tại sao hoàng thượng lại hỏi như thế?”
“Hắn ta sợ chết. Đường đường là thiên tử, là vua của Nam Trần nhưng lại chẳng có chút khí thế mà một bậc đế vương nên có, hơn nữa hắn ta cũng chẳng có chút cản đảm gì, ta nghĩ Nam Trần sụp đổ chỉ còn là vấn đề thời gian. Tướng quân, nhà họ Bách Lý của ngài trung thành tận tụy với loại hoàng thượng này, cuối cùng lại bị hoàng thượng đâm một nhát sau lưng, liệu có đáng không?” Lời nói của Ất Tân rất sắc bén, chọc trúng chỗ đau của hoàng thượng.
“Ái khanh, ngươi nghe trẫm nói, thật ra không phải trẫm muốn lấy mạng của tướng quân và thiếu tướng quân, mà là thượng thư Tang, ông ta nói lão tướng quân quyền khuynh triều dã, các đại thần hiện tại đều phải xem sắc mặt lão tướng quân. Còn nói rằng lão tướng quân kháng chỉ, cố ý kéo dài thời gian không quyết chiến với Yến Vân, nói bạc và lương thực của Nam Trần không đủ để chi trả cho lão tướng quân, vậy nên…”
“Còn cả Lý Thiên nữa, ông ta dâng tấu cho trẫm không chỉ một lần, nói lão tướng quân biến quân đội Nam Trần thành thân binh. Tất cả binh lính trong quân doanh chỉ biết đến lão tướng quân Bách Lý mà không hề biết trẫm. Ông ta nói rằng, muốn mượn trận chiến này dạy cho lão tướng quân một bài học, muốn thay triều đình loại bỏ khối u độc này…”
Lời nói của hoàng thượng khiến toàn thân Bách Lý Tử Linh đau nhói.
Hóa ra phụ thân của nàng không phải chết trên chiến trường mà là chết trong miệng đám tiểu nhân bỉ ổi này, chết trong tay người huynh đệ đã từng cùng ông vào sinh ra tử, chết trong tay thông gia của ông.
Bách Lý Tử Linh siết chặt tay đến mức khớp xương như muốn run lên, các thớ cơ trên mặt co giật, sắc mặt u tối như đêm đen trước bình minh.
“Nếu tướng quân không hạ thủ được thì để ta.” Ất Tân nói.
“Ngươi câm miệng, đi ra ngoài!” Bách Lý Tử Linh hét to.
Ất Tân nhìn hoàng thượng, lại nhìn sang Bách Lý Tử Linh, không nói gì thêm, cầm kiếm đi ra ngoài.
Hắn ta đứng canh giữ ở cửa, mặc dù không biết Bách Lý Tử Linh sẽ làm gì, nhưng hắn ta biết rõ, Bách Lý Tử Linh sẽ không giết hoàng thượng.
Đối với vị tướng quân lòng mang nghiệp lớn như nàng, tình hình chung của Nam Trần còn quan trọng hơn nhiều so với chuyện riêng gia môn nàng, đây là thứ Ất Tân nhìn ra được. Vì thế, Mộc Tô Hòa sẽ chẳng thể đưa nàng đi được, đó là điều chắc chắn.
Nhưng tương lai thì sao?
Nếu có một ngày Nam Trần và tộc Tuyết Lang đối đầu với nhau trên chiến trường, Bách Lý Tử Linh chắc chắn sẽ không nương tay, càng sẽ không tiếc việc thẳng thừng dùng kiếm gặt đầu người của tộc Tuyết Lang.
“Nô tài bái kiến đại nhân Ất Tân.” Lúc này, một tên thái giám bước ra từ hành lang bên cạnh.
Thái giám này là người của tộc Tuyết Lang, làm ở bộ Lễ, Ất Tân biết, đây hẳn là gián điệp mà Mộc Tô Hòa đã cài vào hoàng cung Nam Trần.
“Có chuyện gì?” Ất Tân hỏi.