Quật Khởi Thời Đại Mới - Chương 95 Cây Chu 1
Chương 95 Cây Chu 1
“Chiến đấu với những động vật biến dị đó, tìm chuẩn điếm yếu của chúng là một mặt, nhưng những con thú dữ đó cũng hiếu rõ điếm yếu của mình nên sẽ bảo vệ càng chặt, nếu cùng đẳng cấp với nhau, muốn giết chết chúng sẽ vô cùng khó khăn.
Nhân loại họ có trí tuệ, những động vật biến dị đó cũng có một số trí tuệ, muốn giết chết chúng thì phải thông qua chiến đấu đế bắt lấy khoảnh khắc chúng để lộ ra điểm yếu, phát động tấn công mạnh mẽ, thì mới có thể gây ra vết thương chí mạng cho chúng.
Chu Hạo mặc dù vẫn rất non nớt trong chiến đấu, nhưng hắn giỏi về đúc kết, không ngừng tiến bộ.
“Bây giờ trời đã gần tối um rồi.”, một lát sau, Chu Hạo kìm nén cảm xúc rạo rực trong lòng, nhìn sắc trời.
Bây giờ đã gần tháng sáu, trời cũng tối muộn hơn, thời gian bây giờ đã sắp là bảy giờ tối, đương nhiên là trời tối rồi.
“Bây giờ nghỉ ngơi!”, Chu Hạo tìm được một nơi, chuẩn bị nghỉ ngơi một chút.
Tố chất cơ thế của hắn bây giờ đã nâng lên rất nhiều, cho dù trời tối, chỉ cần có một tia sáng, cũng có thể nhìn rõ cảnh vật xung quanh, nhưng
đương nhiên không thể rõ như ban ngày được, khi chiến đấu chắc chắn sẽ chịu ảnh hưởng.
Ngược lại, màn đêm lại có ảnh hưởng rất nhỏ với động vật, chúng có thể phát huy ra phần lớn thực lực của mình.
Chu Hạo ngồi khoanh chân xuống, nói là nghỉ ngơi, thực ra chính là hồi phục thể lực của mình, điều chỉnh trạng thái của mình, đúc rút kinh nghiệm chiến đấu lúc ban ngày.
Bên trong núi Vân Lĩnh nguy cơ trập trùng, hắn không dám thả lỏng dù chỉ là một chút.
Tuy nhiên, thực lực đạt đến trình độ hiện tại, mấy ngày không ngủ đối với hắn mà nói có thế dễ dàng chịu đựng được.
Những nguyên khí giả khác có lẽ cũng không yên tâm ngủ trong đêm được.
“í?”, mới ngồi xuống được mười mấy phút, Chu Hạo đã biến sắc mặt.
“Xì xì!”, ở một chỗ, một tiếng xì khủng bố vang lên, sau đó một bóng đen to lớn đang tiếp cận rất nhanh, trong bóng đêm mù mịt còn có thể nhìn thấy hai con mắt to đùng.
“Cự mãng Nhất Nguyên cảnh đỉnh phong?”, sắc mặt Chu Hạo thay đổi, mặc dù hắn không biết màu sắc của con cự mãng, nhưng hắn lại biết rõ kích thước và khí thế trên người nó.
Nói ra, rất khó đế tấn công cự mãng sau khi biến dị, bởi vì da của nó chỗ nào cũng vô cùng cứng rắn, cực khó để đâm xuyên qua, nhược điếm của nó ở phần đầu, cũng rất khó đế tấn công.
Phần đuôi của cự mãng, các bộ phận của cơ thế đều có thế dùng đế tấn công, lúc nào cũng có thể cuộn lại, cực kỳ khó đánh.
“Đi!”, Chu Hạo không chút do dự, nhanh chóng chạy trốn.
Loài rắn có rất nhiều sống theo bầy đàn, ai mà biết được xung quanh có những con cự mãng biến dị nào khác không? Hơn nữa, trong màn đêm tối mịt, cho dù là cự mãng trước mặt, Chu Hạo cũng không có bao nhiêu phần thắng có thể đối phó được.
“Xì xì!”, tiếng xì xì ở đằng sau không ngừng truyền đến.
Chu Hạo tản phát linh hồn ra, chú ý đến động tĩnh xung quanh, phòng tránh đột nhiên có mối nguy hiểm nào khác xuất hiện, đồng thời hắn cũng không ngừng dùng phi đao tấn công.
Phi đao sau khi tấn công, rất khó để thu hồi, nhưng Chu Hạo chỉ có thể lựa chọn làm như vậy.
Lúc này hắn sẽ không lựa chọn chiến đấu ở cự ly gần.
Lần truy kích này diễn ra liên tục gần hai
phút, mà phi đao của Chu Hạo cũng hao phí mất mười mấy chiếc.
“í?”, khi đến một khu vực, sắc mặt Chu Hạo khẽ biến. Linh hồn của hắn cảm ứng được một số dao động kỳ dị ở xung quanh.
Tuy nhiên, cự mãng ở đằng sau vẫn đang tiếp tục truy kích, Chu Hạo đương nhiên không thế dừng lại đế cảm ứng chi tiết. Chỉ một thoáng, hắn đã không cảm ứng được nữa.
Lại qua đi một lúc, sau khi chịu sự tấn công của hai mươi mấy chiếc phi đao, thậm chí có một chiếc còn suýt tấn công trúng vào phần mắt của cự mãng, cuối cùng con cự mãng này cũng dừng cuộc truy kích lại. Nó cũng biết mình không làm gì được nhân loại này.
“Phù!”, Chu Hạo cũng dừng bước chân của mình lại, thở nhẹ một hơi.
Lúc này hắn đã dùng đến một nửa phi đao.
“Cự mãng chắc là rời đi rồi chứ?”, Chu Hạo dừng lại một lúc, cảm ứng thật kỹ, xác định cự mãng không còn nữa, liền cất bước chân ngược trở về.
Hắn từ từ tiến lại gần nơi mà ban nãy hắn cảm ứng thấy dao động kỳ dị, hắn muốn làm rõ trước đó bản thân đã cảm ứng thấy cái gì.
Mất một lúc lâu, cuối cùng Chu Hạo cũng
đến được một nơi.
“Sự dao động này cho thấy có bảo vật?”, một sự dao động ở một khu vực bị Chu Hạo cảm ứng được, trong mắt hắn ngay lập tức lộ ra vẻ vô cùng mừng rỡ.
Linh hồn của hắn rất nhạy bén trong việc cảm ứng bảo vật.
“Hơn nữa còn không có khí tức nguy hiểm, có lẽ không có thú dữ nào canh giữ.”, Chu Hạo tản phát linh hồn ra, cảm ứng thật kỹ, đồng thời cấn thận tiến gần về một nơi.
Trong lòng hắn trước nay vẫn vô cùng khao khát thảo dược, linh quả trân quý.
“í? Dao động của bảo vật này hình như đang tăng mạnh lên.”
Cùng với sự tiếp cận, dao động mà ban nãy Chu Hạo cảm nhận được chỉ là một chút, nhưng bây giờ lại tăng mạnh hơn một chút.
Chu Hạo từ từ tiến về phía trước, dao động của nó ngày càng mạnh, cuối cùng, hắn đến được một nơi.
Nơi này là một vách đá, nhìn có vẻ như ở trạng thái gần như kín hoàn toàn. Tuy nhiên vẫn có một sổ lổ cực nhỏ, giống như là vết nứt của vách đá tự nhiên.
“Thế này là cố ý bịt lên.”, Chu Hạo nhìn vách
đá xunq quanh.