Quay Về Bên Anh Em Nhé - Chương 228
Trần Hà Thu lạnh nhạt nói: “Tôi không nói bậy, anh đừng có mà ép tôi.” Nguyễn Hoàng Phúc đã một đêm không ngủ rồi, lúc đó cũng có chút mệt mỏi nói với cô: “Chỉ cần em ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi, tôi sẽ không ép em.”
Trần Hà Thu bây giờ mới ngẩng đầu lên nói: “Không lẽ tổng giám đốc Nguyễn đây đã yêu tôi rồi sao? Đây truyện cười buồn cười nhất tôi được nghe trong 28 năm nay đấy.”
Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Em thay đổi rồi, trước đây em không có kích động tới mới nhảy dựng lên thế này.”
“Trần Hà Thu của trước đây sớm đã chết trong nhà giam từ lâu rồi.”
Trầm mặc một lúc lâu, không khí như đang đông cứng lại. Nguyễn Hoàng Phúc bỗng nói: “Đi đến bệnh viện thăm anh em trước, anh ta đã kể với tôi rất nhiều chuyện của bọn em lúc nhỏ.”
Trần Hà Thu cũng không có ý kiến gì. Chính xác mà nói bây giờ dù đưa cô đi đâu cô cũng không có ý kiến. Bệnh viện lúc sáng sớm đã có người tới người lui, lúc nào cũng đông đúc. Nguyễn Hoàng Phúc dừng xe, kéo Trần Hà Thu đi về phía trước nhưng đó không phải là hướng đi đến phòng bệnh của Trần Mộc.
Anh vội giải thích: “Phòng đôi không thích hợp để nghỉ ngơi, tôi đã đổi phòng đơn cho anh em rồi, còn mời hộ lí đến chăm sóc.”
“Vậy thuốc của anh ấy…”
Nguyễn Hoàng Phúc nói: “Trước mắt thì vẫn chưa ngừng , còn sau này còn phải xem em biểu hiện thế nào.”
Còn chưa đi tới phòng bệnh đã nghe thấy tiếng cười cười nói nói từ bên trong. Trần Hà Thu dừng ở cửa phòng, nói: “Tôi vào một mình là được rồi, không cần phiền đến tổng giám đốc Nguyễn vào thăm anh tôi.”
Nguyễn Hoàng Phúc không vừa lòng: “Em không muốn cho anh em biết tôi sao?”
“Tôi chỉ muốn anh tôi yên tâm dưỡng bệnh thôi”
Nguyễn Hoàng Phúc im lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng xoay người rời đi, tức giận sải bước rồi đụng phải một cô y tá đang đẩy xe đẩy. Cô y tá rõ ràng đã nhận ra Nguyễn Hoàng Phúc, sau khi hét lên một tiếng kinh sợ liền không dám nhiều lời nữa, quỳ rạp xuống thu dọn đồ đạc dưới đất. Trần Hà Thu khẽ thở dài bước tới cùng cô dọn dẹp. Đôi mắt cô y tá bỗng sáng lên: “Cô là…? Cô là em vợ của tống giám đốc Nguyễn đúng không?”
“Ừ.” Tay Trần Hà Thu đông cứng lại rồi lại thản nhiên nhặt tăm bông lên bỏ lại vào xe đẩy. Cô y tá tốt bụng khuyên nhủ: “Cô yên tâm, phẫu thuật của chị cô rất thành công, không có vấn đề gì nghiêm trọng cả. Nếu có thời gian cô cũng nên đi khuyên anh rể, hôm qua chị cô liên tục gọi điện cho anh ta nhưng anh ta không nhận cuộc điện thoại nào làm chị cô buồn lắm đấy.”
Trần Hà Thu đang có rất nhiều việc phải làm lúc này nên sự nhiệt tình của cô y tá khiến cô có chút phiền muộn. “Con gái ấy à, thật đúng là đáng thương, cắt bỏ tử cung đi rồi sau này cũng không thể sinh con được, chồng cũng sẽ không còn bên cạnh nữa…”
Trần Hà Thu đặt những cái kim tiêm cuối cùng lên xe đẩy rồi đứng dậy nói: “Làm phiền cô chăm sóc cho chị ấy thật tốt. Còn bên phía anh rể, tôi sẽ nói rõ với anh ấy.”
Cô y tá mặt mũi hiền lành, lúc cười lên còn để lộ ra hai cái lúm đồng tiền. “Được được, tốt quá rồi, tốt quá rồi. Cô yên tâm đi, đây là công việc của chúng tôi mà, thôi tôi đi làm việc trước đây, nếu có việc gì tôi sẽ nói với cô sau.”
“Được.”
Sau khi cô y tá rời đi, Trần Hà Thu vẫn tiếp tục đứng đó một lúc để điều chỉnh lại tâm trạng rồi mới đẩy cửa bước vào phòng bệnh của Trần Mộc. Trần Mộc nhìn thấy Trần Hà Thu đang mở cửa bước vào liền nở nụ cười dịu dàng: “Em tới rồi à? Đã mấy ngày liền không gặp em rồi, công việc bận lắm à?”
Trần Hạ Thu gượng cười đáp: “Đúng rồi, công việc bận lắm.”