Quay Về Bên Anh Em Nhé - Chương 230
Nhắc đến Nguyễn Hoàng Phúc, nét cười của Trần Hà Thu lạnh xuống, hiểu lầm giữa cô và Nguyễn Hoàng Phúc một hai câu nói không thể nào gỡ rối được, hơn nữa cô tự hiểu rõ lòng mình, Hoàng gia là gia đình như thế nào cô đã nghe Hoàng Thúy Vân nói qua, làm sao có thể chấp nhận người đã ở với người đàn bà khác, chấp nhận làm người đàn bà bị giam cầm trong cuộc hôn nhân này sao?
Những chuyện này… Cô không cách nào nói với Trần Mộc được. Đang trong dòng suy nghĩ bỗng cửa phòng bệnh có tiếng gõ vang lên, Hoàng Minh Chính đẩy cửa tiến vào “Xin lỗi ngại quá, tôi để quên điện thoại ở đây nên quay lại lấy”.
Trần Mộc vội nói “Trần Hà Thu , em giúp anh tiễn Minh Chính đi”. Trần Mộc cứ tưởng Hoàng Minh Chính sẽ lễ phép từ chối, nhưng cậu ta ý cười rất đậm nhìn về phía Trần Hà Thu lại không hề cự tuyệt. Trần Hà Thu cứng nhắc gật đầu một cái “Hoàng tiên sinh, tôi tiễn anh”, Trần Mộc và Hoàng Minh Chính chào nhau một cái “Được”, họ dẫn nhau ra khỏi phòng bệnh, Trần Hà Thu chỉ đành biết đi trước.
Hồi nãy ngồi trong phòng bệnh không để ý, lúc đứng lên mới phát hiện Hoàng Minh Chính thật sự rất cao, vừa gầy vừa cao, trên người nhàn nhạt mùi nước hoa Cổ Long nói cách khác là tỏa ra mùi trí thức.
“Trần tiểu thư hiện tại nhận chức ở đâu vậy?”
Hoàng Minh Chính đột nhiên hỏi trước mặt, Trần Hà Thu hơi ngẩn người trả lời “Trước kia tôi làm việc ở Lục thị, bây giờ đã từ chức, chuẩn bị ra nước ngoài bồi dưỡng kiến thức về ngành kiến trúc”.
Hoàng Minh Chính chậm lại mấy bước, phối hợp nói với cô “Bồi dưỡng kiến thức là chuyện tốt nhưng cũng có cái không tốt, chính là có chút không phù hợp với tình hình trong nước, lần này trở về tôi mới phát hiện ra thành phố Hà Nội đã thay đổi rất nhiều”, Trần Hà Thu lén gật đầu không nói gì.
Hoàng Minh Chính nói chuyện với một thanh âm ấm áp đi vào lòng người “Trần tiểu thư… cô có bạn trai chưa?”
Trần Hà Thu có chút ngại ngùng “Cái đó… Hoàng tiên sinh anh đừng nghe anh tôi nói…chúng ta không hợp nhau…”
“Đừng từ chối tôi” Hoàng Minh Chính bình tĩnh vỗ về sự lo lắng của cô “Tôi không có ý khác, cô không cần phải quá đề phòng tôi”
“Tôi không có…”
“Tôi từ trong tâm nghĩ ra” Hoàng Minh Chính lời hứa danh dự, không nói thêm gì nữa, để khiến hai người bớt lúng túng liền giải thích “Anh cô thật ra không có đề cập gì với tôi, tôi đoán là anh ta muốn hỏi ý kiến của cô trước? Nếu cô đồng ý, anh ta mới liên lạc với tôi, anh cô rất thương cô”.
Cô gật đầu “Từ nhỏ đến lớn anh ấy đã chiếu cô tôi rất nhiều”
“Tôi thấy điều đó, quan hệ anh em hai người rất tốt, nhưng xin thứ lỗi vì tôi nói thật, thành viên trong gia đình cô nhất định có mấy người không đối tốt với cô.” Hoàng Minh Chính dừng lại ngồi xuống bên cạnh mỉm cười nhìn vào mắt cô “Ánh mắt của cô nói cho tôi biết, cô thật sự đã phải chịu rất nhiều khổ sở”.
Trần Hà Thu cười lắc đầu “Hoàng tiên sinh anh học tâm lí học hay coi bói vậy? Nhìn mắt là có thể biết được?”
“Dáng người nói lên tâm trạng, tôi nghiên cứu tâm lí học tất nhiên cũng phải học xem bói rồi.” Hoàng Minh Chính tiếp lời nói với cô “Trần tiểu thư, tôi nghĩ cô cần một vị bác sĩ làm người yêu, tâm trạng của cô bây giờ không được tốt”
“Có lẽ vậy” Trần Hà Thu nói, “Bất luận như thế nào, cũng rất cảm ơn anh đã nhìn thấy nguyện vọng của anh tôi. Về tình hình hiện tại gia đình tôi… e rằng rất ít người muốn liên lạc với gia đình tôi”.
Hoàng Minh Chính đùa nói “Thật ra không chỉ là đi thăm Trần Mộc, em gái nói với tôi, cô ấy có một đại mỹ nữ xinh đẹp muốn giới thiệu cho tôi, nói là dù thế nào cũng phải đi xem thử”.