Quay Về Bên Anh Em Nhé - Chương 232
“Sau này không được uống thuốc tránh thai nữa” Nguyễn Hoàng Phúc nói,
“Tôi không muốn mang thai” Trần Hà Thu lạnh nhạt trả lời.
“Không để em mang thai, tôi nói rồi, chúng ta đi tái hôn”.
Trần Hà Thu nhướng mày “Anh bảo tái hôn thì sẽ tái hôn sao? Giám đốc Nguyễn anh nghe cho rõ, bây giờ có kết hôn hay không kết hôn, kết hôn với ai là quyền tự do của tôi, không nhất định phải là anh.”
“Em lại quên anh trai em sao?” Nguyễn Hoàng Phúc lạnh nhạt cười một tiếng “Theo tôi về nhà, ông nội rất nhớ em.”
Trần Hà Thu vốn dĩ không muốn đi, nhưng không biết thế nào Nguyễn Hoàng Phúc đã nối thông điện thoại với nhà ông cụ, trong điện thoại ông nội Nguyễn căn dặn đi lại cả ngàn lần: “Hà Thu cháu, hôm qua ông gọi điện sao không bắt máy? Ông vẫn còn nhớ sinh nhật cháu, ông đã đặt bánh kem xong rồi”.
Tối qua cô cùng Lê Anh Huy trên đỉnh núi, điện thoại không hề đổ chuông, cô lấy điện thoại ra xem quả nhiên có một hồi điện thoại gọi tới, cô chỉ đành hạ quyết tâm. Trên đường về nhà ông cụ, Nguyễn Hoàng Phúc vừa dùng điện thoại gọi cho nhân viên sắp xếp hết một loạt công việc, bận tối tăm mặt mày, Trần Hà Thu đột nhiên trong lòng cảm thấy thoải mái. Không qua bao lâu, bản thân cảm thấy vì anh có chút trăn trở, cảm thấy mệt mỏi không chịu nổi, cuối cùng cũng đến lúc anh cúp máy.
Nguyễn Hoàng Phúc nhăn mày “Đừng nhìn tôi, nhìn đừng đi.”
Cô vội vàng thu ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ “Dạo này sức khỏe của ông thế nào rồi? Nghe ông ấy nói chuyện hình như tinh thần rất tốt.”
“Cũng tạm” Nguyễn Hoàng Phúc xoay vô lăng hướng về phía cô nói “Bởi vì lúc nãy tôi có nói với ông ấy rằng, chúng ta chuẩn bị sinh con””
“cô ấy là người của tôi”
Trần Hà Thu mở to mắt nhìn anh, dứt khoát quay người không quan tâm đến anh nữa. Nguyễn Hoàng Phúc hiểu rõ lòng cô cũng đã gần 10 năm, tính tình anh thế nào cô thật không thể hiểu nổi, nói cũng bằng không, mà bây giờ cô rất mệt mỏi không muốn cãi nhau nữa.
Đến ngôi nhà tổ quen thuộc, xộc ra mùi thuốc đông y đặc trưng. Ông nội Nguyễn thấy Trần Hà Thu bước vào, ông đi ra chào đón: “Sao bây giờ mới tới, ông đợi cháu lâu lắm rồi, mau vô nhà ngồi nghỉ.”
Trần Hà Thu cảm giác ấm áp cười nhẹ “Hôm qua có chút việc bận trễ nãi thời gian, để cháu xuống bếp nấu cơm cho ông nhé.”
“Không cần không cần, hôm nay cháu cứ việc nghỉ ngơi”. Tay ông nắm lấy vai của cô ngồi trên ghế sô-pha: “Cháu đó, về sau đừng làm quá cực, chú ý sức khỏe, sinh con cho Nguyễn Hoàng Phúc là chuyện chính”.
Cô ngẩng đầu liếc anh một cái, chỉ thấy anh đặt mông ngồi bên cạnh, lấy quả quýt trong đĩa trái cây nhét vào tay cô “Ông à chuyện này không gấp được.”
“Ai nói vậy, ông gấp muốn chết đi được, chờ đến từng tuổi này, bóng dáng thằng cháu nội cũng chưa được thấy.” Ông cụ không ngừng bảo ban cháu “Cháu qua kia ngồi, để ông nói chuyện với Hà Thu”.
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn cô có chút nuối tiếc “Căn phòng lớn như thế này, ông ngồi chỗ nào nói cô ấy cũng nghe thấy mà.”
“Cái thằng cháu xấu xa này.” Ông mắng vào mặt anh nhưng chốc lại cười “Anh phải sớm đối tốt với Hà Thu thì đâu có chuyện rắc rối xảy ra.”
Nguyễn Hoàng Phúc đi tới trước mặt đỡ ông ngồi xuống, lại ngồi bên cạnh Trần Hà Thu, nhìn trái quýt đã lột vỏ xong trong tay cô, trực tiếp lấy một múi bỏ vào miệng “uhm”.