Quay Về Bên Anh Em Nhé - Chương 233
Ông nội vui mừng nói “Ta đi nấu một nồi gà hầm, bên trong bỏ một số loại thuốc đông y, lát nữa hai đứa uống nhiều một chút tốt cho thân thể”.
Nhắc đến canh gà hầm, Trần Hà Thu không được tự nhiên, gia vị được thêm vào nồi lần trước khiến cô rùng mình không dám ăn lần nữa, Nguyễn Hoàng Phúc là người có thể giày vò người khác, uống xong canh là có thể sức khỏe tràn trề cả ngày lẫn đêm. Lần trước cô bị anh hành đến mức chân đau cả tuần không thể xuống giường, bước xuống lầu còn đau khổ hơn, phản ứng có điều kiện bắt đầu run rẩy.
“Lạnh sao?” Nguyễn Hoàng Phúc hỏi, cô nhăn mặt “Không lạnh, anh ngồi xa tôi một chút.”
“Anh muốn ngồi đây.” Anh lại lấy một múi đút cho cô, dùng ánh mắt nhìn cô mà bóc vỏ, mình muốn ăn. Trần Hà Thu cạn lời liếc anh, nếu như không phải vì nể mặt ông nội, cô sẽ ném trái quýt này vào khuôn mặt đáng ghét anh.
Loạt hành động này đều đập thẳng vào mắt ông, trong đôi mắt ông hiện lên loại hành động “Liếc mắt đưa tình” ông cười rồi lại than hai câu: “Đúng rồi, ông nghe nói chị hai cháu nhập viện rồi”.
Thời gian qua ông thường gọi Trần Linh Nhi là hồ ly tinh, lần này lại không dùng từ này, Trần Hà Thu không hiểu lắm ý của ông nói, chỉ biết gật đầu: “Vâng, là hôm qua, chị ấy mới làm phẫu thuật nên không thể đến thăm ông được.”
“Phẫu thuật sao, phẫu thuật tốt rồi, làm phẫu thuật lại phiền phức như vậy?” Ông hỏi thăm nhìn về phía Nguyễn Hoàng Phúc “Do cháu làm sao?”
“Là cô ta tự ngã.” Nguyễn Hoàng Phúc nụ cười tắt hẳn: “Con mình không bảo vệ được còn phải cắt bỏ tử cung.” Ông nội sững người một lúc liền nói: “Ông trời có mắt, tạo nghiệp thì phải gánh, đều là đạo trời cả, Hà Thu, cháu không cần để chuyện này trong lòng, sẽ có người lo liệu.”
Trần Hà Thu gật đầu “Vâng”. Mọi người đều là người hiểu chuyện, có một số chuyện không cần nói ra ắt nó sẽ tự rõ, sự an ủi của ông nội Nguyễn phần nào làm nguôi đi lo lắng của cô. Ông lão này rốt cuộc vẫn là rất thương cô, cô được gả cho Nguyễn Hoàng Phúc phải chịu những ngày tháng khổ cực, ông nội là người đối tốt với cô nhất sẽ không còn ai như thế nữa.
“Mặc dù mọi chuyện đã được giải quyết, vậy thì các cháu hãy mau tái hôn đi, con sinh ra còn có tên trên hộ khẩu. Đúng rồi, ông đã nghĩ ra mấy cái tên, trai gái đều có, lát nữa hai đứa bàn luận một chút, chọn ra một cái tên.”
“Ông nội, sao nhanh thế” Nguyễn Hoàng Phúc nói “Sức khỏe Hà Thu vẫn chưa ổn định, để cô ấy nghỉ ngơi một tuần rồi nói tiếp”.
Vừa dứt lời tiếng chuông điện thoại liền reo, anh lấy điện thoại ra xem, nhăn mặt lập tức tắt điện thoại “Chuyện công ty sao?”
Anh nhíu mày “Không phải, mặc kệ nó đi”. Lúc này điện thoại của Trần Hà Thu cũng reo lên, khi thấy cái tên Trần Linh Nhi nhảy trên màn hình điện thoại thì cô liền hiểu tại sao anh nhăn mày. Trên tay còn cầm trái quýt không cẩn thận nhấn nhầm nút nghe, quá muộn để dập máy rồi.
Giọng nói cô ta đầu dây bên kia vô cùng kích động “Có phải Nguyễn Hoàng Phúc ở cùng với cô không? Cô giúp tôi đưa máy cho anh ấy, tôi có lời muốn nói.”
Trần Hà Thu cầm điện thoại đưa về phía Nguyễn Hoàng Phúc, anh chỉ lấy trái quýt trong tay cô bóc vỏ không hề có hứng nghe điện thoại, cô thở dài: “Anh ấy đang bận, cô cứ nói với tôi”
“A, cô là ai, dựa vào cái gì tôi phải nói chuyện với cô?” Điện thoại đột nhiên bị đoạt lấy, Nguyễn Hoàng Phúc tiếp lời, giọng nói lạnh lẽo “Cô ấy là nữ nhân của tôi! Trần Linh Nhi, giữa tôi và cô đã không còn chuyện gì để nói.”
“Hoàng Phúc…” Cô ta nghẹn họng, giọng nói dịu xuống “Hoàng Phúc, tối qua… em nằm mơ thấy chị cả, chị ấy bảo rất nhớ anh…”
Nguyễn Hoàng Phúc híp mắt “Rốt cuộc cô muốn nói gì?”