Quay Về Bên Anh Em Nhé - Chương 236
Đến số 55 đường Nam Bình, đã qua 25 phút, trước mặt là một cái kho bị bỏ hoang, tối tăm không một ánh đèn, trong tay Trần Hà Thu cầm một tấm thẻ lạnh lẽo, vừa mới đi được một bước, đột nhiên có người từ đằng sau bước tới dùng khăn bịt mũi và miệng cô, một mùi hăng nồng xộc thẳng vào khoang mũi, trong chốc lát cả người mềm nhũn, dần mất đi ý thức cô bất tỉnh.
Lúc Trần Hà Thu tỉnh lại, toàn thân đau nhức nặng nề, đầu đau như búa bổ, mình muốn ngồi dậy lại phát hiện cả hai tay hai chân đều bị trói chặt, vả lại… cả người trống trơn chỉ còn lại nội y, hơi lạnh từ từ bốc lên lòng bàn chân làm cô lạnh cả sống lưng. Cô cảm thấy vô cùng hoang mang, chắc chắn có người sắp đặt. Xung quanh tối om, tỏa ra mùi hôi thối, phía xa tỏa ra một chút ánh sáng, một vài bóng người lờ mờ một nam một nữ, nghe thoáng giọng của họ từng đợt ngắt quãng.
“Chị hai, chúng ta làm như thế này có phải là quá đáng rồi không?”
“Có gì quá đáng? Chê thì đừng lấy tiền.”
“Không có không có, em chỉ nói bừa, tiền đương nhiên là sẽ lấy.” Trần Hà Thu trong lòng chấn động, đó là…
Thân thể mất cân bằng không cẩn thận làm ngã tủ đồ lớn bên cạnh, khiến những người ở bên đó chú ý.
Trần Linh Nhi thổi ra khói nửa điếu thuốc đang hút dở, khuôn mặt có chút nhợt nhạt, khóe môi hơi cong thổi ra “Ôi, tỉnh rồi sao, Minh Tuấn mau đến xem chị ba của em, đã 28 tuổi rồi, đồ lót lại có bông giống học sinh trung học, thật quá quê mùa.”
Trần Minh Tuấn đi theo sau cô ta tiến vào: “Chị ta vốn dĩ đã quê mùa, chị hai, chị đã đồng ý với em rồi, tiền đều cho em hết nhé.”
“Em yên tâm, tấm thẻ đó của cô ta có khoảng 7 tỉ, đủ cho em ra nước ngoài chơi một chuyến với em chân dài nhà giàu rồi.” Trần Linh Nhi vẫn còn đang mặc bộ đồ của bệnh viện, dùng mũi chân nhấc cầm của Trần Hà Thu: “Nữ nhân của Nguyễn Hoàng Phúc đây sao? A, còn phải xem anh ta có cần cô không”.
Trần Hà Thu nhìn bằng cặp mắt phẫn nộ: “Các người lừa tôi đến đây rốt cuộc là muốn gì? Tôi không có quan hệ gì với Nguyễn Hoàng Phúc, cô lấy tôi ép anh ta là dùng sai người rồi.””
“Tìm cô đến chụp vài tấm hình thôi.” Trần Linh Nhi nghịch điện thoại trong tay, nói với mấy tên đàn ông bên cạnh: “Các anh đứng đờ người đó ra làm gì? Chẳng phải ngày nào cũng than là thiếu hơi phụ nữ sao?”
Mấy tên đàn ông vừa nghe, cười hì hì đê tiện đi về phía Trần Hà Thu “Nhà họ Trần các cô đúng là sinh ra toàn mỹ nhân, người chị đã chết mấy năm trước của cô đã là mỹ nữ, cô em này càng tuyệt hơn…”
Cả người Trần Hà Thu như rơi xuống hầm băng, lẽ nào những người này chính là những tên côn đồ đã hại chết chị cả…
“Tặng quà cho các anh đương nhiên là phải dùng món hàng tốt nhất rồi.” Trần Linh Nhi giơ điện thoại tách tách chụp Trần Hà Thu vài tấm, nụ cười không thể giấu giếm được nữa: “Lần đó không kịp chụp ảnh chị tôi đã chết rồi, lần này chụp thêm vài tấm tặng các anh làm kỷ niệm.”
“Haha… Linh Nhi, vẫn là em chu đáo, yên tâm, anh trai nhất định sẽ chăm sóc em đàng hoàng…” Nói xong chìa tay muốn kéo Trần Hà Thu đi.
Trần Hà Thu ra sức vùng vẫy “Thả tôi ra! Trần Linh Nhi, cô còn có chút lương tâm nào không? Từ trước đến giờ tôi chưa từng có lỗi với cô!”
“Cô cướp đi người đàn ông vốn dĩ sắp thuộc về tôi! Suýt chút nữa, tôi có thể gả vào nhà họ Nguyễn, trở thành bà Nguyễn một cách danh chính ngôn thuận! Tất cả đều bị cô phá hoại!” Trần Linh Nhi điên cuồng nói: “Lúc trước là chị cả, bây giờ là cô, dựa vào cái gì các người đè đầu cưỡi cổ tôi, tác oai tác quái chứ?”