Quay Về Bên Anh Em Nhé - Chương 237
“Cô sinh non lẽ nào cũng là do tôi hại sao?” Trần Hà Thu tức giận nói: “Cho dù cô muốn gả cho Nguyễn Hoàng Phúc, tôi trước giờ cũng chưa từng ngăn cản, cô bỏ tâm sức lên người Hoàng Phúc, còn có ích hơn nhiều so với việc báo thù tôi”.
Ánh mắt của Trần Linh Nhi hung ác: “Cô yên tâm, đợi Hoàng Phúc xem được những tấm ảnh này, chị đoán anh ấy có còn cần cô nữa không?”
Trần Hà Thu dùng sức đá tên đàn ông kinh tởm đang động tay động chân trên người mình một cái, cuộc vật lộn kịch liệt làm cô thở hổn hển: “Bây giờ là tôi không cần anh ta”.
“Nguyễn Hoàng Phúc có tiền như vậy, cô sẽ buông tay?” Ánh mắt Trần Linh Nhi loé lên “Có quỷ mới tin!”
“Anh ta có tiền là chuyện của anh ta, không liên quan đến tôi.”
Trần Linh Nhi vỗ vỗ vai tên đàn ông, ra hiệu cho hắn ta đứng dậy, tự mình đến trước mặt Trần Hà Thu, cúi xuống: “Mẹ cô, em trai cô là người như thế nào, tôi và cô trong lòng đều biết rõ, là ruột thịt của bọn họ, tôi không tin cô không yêu tiền một chút nào. Hơn nữa, coi như là cô không yêu tiền, cô có dám thừa nhận mình không yêu Hoàng Phúc không?”
Trần Hà Thu cắn môi không nói.
Yêu? Hay không yêu?
Trái tim cô đã chịu đủ giày vò, đã không còn chút sức lực nào để yêu nữa.
Cho dù là miệng nói muốn cắt đứt mọi liên lạc với anh, nhưng tối hôm nay lúc anh đứng trước mặt ông Nguyễn nói muốn cùng cô sinh con đẻ cái, tim cô không nhịn được có chút rung động.
Hoặc có lẽ là do anh, hoặc có lẽ… do nỗi hổ thẹn trong lòng cô.
Cô cũng đã từng là người sắp trở thành mẹ, ngày ngày đều lật xem sách vở, tra tài liệu về phụ nữ mang thai, chờ mong đứa con của cô và Hoàng Phúc oe oe chào đời, cô muốn dành những thứ tốt nhất trên đời cho đứa bé này.
Đây là một rào cản không thể vượt qua trong lòng cô.
Cô quả thật muốn có một đứa con cho riêng mình, bù đắp tất cả những mặc cảm trước đây cho nó.
Trần Linh Nhi cười khinh thường: “Trần Hà Thu, chuyện giữa hai chúng ta cũng nên giải quyết rồi, hay là chúng ta cùng cá cược một phen.”
Trần Hà Thu nhíu mày: “Tôi không cá cược với kẻ điên.”
Trần Linh Nhi tự mình nói: “Cô đoán xem Nguyễn Hoàng Phúc yêu chị cả hơn hay yêu cô hơn?”
Trần Hà Thu ngẩng đầu: “Câu này của cô là có ý gì?”
“Cô không nói cho tôi biết ký tự ở phía sau cài áo Tương Tư, tự tôi có cách tìm ra.” Trần Linh Nhi cười đắc ý: “Còn phải cảm ơn cô nói cho tôi biết, Nguyễn Hoàng Phúc đi Thành phố Đà Nẵng là để sửa cài áo Tương Tư. Tối qua, tôi đã cho người tìm ông chủ của cửa tiệm sửa chữa đó, chỉ là mời con ông ta cùng ăn một bữa cơm, thì ông ta đã khóc lóc nói ra hết tất cả câu chuyện về ký tự trên cài áo”.
“Đồ bỉ ổi!” Trần Hà Thu nghiến răng: “Chỉ là việc riêng của mấy người chúng ta, cô liên lụy tới người vô tội làm gì?”
“Ai bảo cô không nói cho tôi biết chứ!” Trần Linh Nhi hất cằm, “Trần Hà Thu nhìn cho rõ, tôi phải ở trước mặt cô cướp Nguyễn Hoàng Phúc trở về!”
Nói đoạn, Trần Linh Nhi ra hiệu tay vài cái, vài tên vạm vỡ cao lớn tiến tới kéo Trần Hà Thu qua một bên, dùng dây thừng trói chặt, treo cô lên cao.